Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

Điều không thể lý giải


    


          Điều không thể lý giải
          Có những khoảnh khắc mà trong đó sự hòa hợp, thiêng liêng hầu như tuyệt đối khi 2 con người cùng hòa nhập vào một trạng thái, một không gian, một nổi khắc khoải về nhau như cuộc hành trình vô biên để kiếm tìm lẫn nhau và chỉ gặp gỡ khi cùng chung nổi da diết, nhức nhối về nhau.
          Chính lúc đó mới nhận ra mình đang ngụp lặn trong sự cô đơn của chính mình và cảm nhận được cái ấm áp, mơn man tận gốc rễ của tâm hồn, mới cảm thấy trong đời, sao lại cần tiếng vang vọng của người từ đâu đó trong sâu thẳm, từ đâu đó trong tiềm thức mênh mông sương khói.
          Đời sống trôi xuôi theo dòng thời gian, đâu là những gì còn lại trong ý thức, đâu là những gì còn sót lại trong tiềm thức xa xưa của một thời ?
          Ý thức luôn rạch ròi, tính toán, phân biệt, luôn vạch ra con đường trong suốt cuộc đời mà mỗi người phải đi qua và rồi từng lúc thay đổi để phù hợp với cách sống và suy nghĩ của mỗi người.
          Tuy vậy, đôi khi ý thức cũng sai lầm và cũng chỉ nhận được sai lầm này khi thời gian tiếp tục trôi qua, nếu thời gian không trôi qua ý thức cũng không hề thấy rằng mình đã sai lầm.
         Tiềm thức và vô thức lại định hướng những cảm xúc của một người theo chiều hướng của tình cảm hoặc bản năng, hoặc cho hoặc nhận, hoặc thương hoặc ghét dựa trên những tình cảm thu nhận từ cái thuở nào đó không hề phai mờ trước những thay đổi của thời gian.
        Từ lúc chưa có sự xáo trộn của ý thức, tiềm thức đã ghi nhận được những rung cảm nhiều cung bậc của hỉ, nộ, ái, ố ...mà không có được câu trả lời thỏa đáng. Vì sao lại xảy ra những cảm xúc, những rung động khó hiểu như vậy ?
        Ý thức nhìn bằng mắt, phân tích bằng suy nghĩ.
        Vô thức cảm nhận bằng trái tim và không hề tính toán so đo.
        Ý thức nếu còn đọng sót lại, một ngày nào đó sẽ trở thành vô thức, vô thức được nuôi dưỡng qua thời gian dần trở thành tiềm thức sâu xa, bất tận, không thể bứt rời ra khỏi đời sống của một người.
        Nên một khi bỗng bàng hoàng ngây ngất trước một cảnh tượng nào đó hoặc một người nào đó - là chính tiềm thức đã tìm được cho mình hình ảnh yêu thương quen thuộc mà mình đã nuối nấng bao năm, mà không hề hay biết tại sao mình nuôi dưỡng hay thương yêu.
         Có thể nói tiềm thức sống lại hay tìm được cho mình những máu thịt mà mình đã để quên đâu đó từ lâu để rồi ôm ấp, quý giá.
         Không thể lý giải được điều gì cả và cũng không cần lý giải gì nữa.
         Phải chăng tiềm thức "mù quáng"...? chỉ biết đi theo tiếng vọng của trái tim hay tiềm thức "ngộ nhận" để không thấy rõ bản chất diện mục của sự việc. Cũng có thể như vậy, nhưng rồi những gì chắt lọc qua bao nhiêu năm chắc hẳn là những "tinh chất" còn lại và cũng qua thời gian ý thức nhận ra rằng những gì tiềm thức nuôi dưỡng chắt chiu là có lý do riêng của nó và những gì còn sót lại của thời gian đều vô cùng quý giá.
        Tiềm thức của hai người là tiềm thức của nhau, là nơi gặp gỡ thật vô tình cùa một người nào đó trong một quãng đời nào đó, bất chợt nhìn nhận ra nhau và rồi cũng nhẹ nhàng thanh thoát ghi nhận lại những khoảnh khắc, những cảm xúc ngắn ngủi để rồi ôm ấp, nuôi dưỡng nó hằng bao nhiêu năm.
       Và nếu nói rằng tiềm thức, chắc hẳn đó là những vết khắc đậm đà, khó phai.
       Thực tế đôi khi là bão giông của cuộc đời, lúc mạnh lúc yếu, chợt đến chợt đi, lay động mọi thứ, thay đổi mọi thứ, nhưng gốc rễ của tiềm thức - cho dù là sương khói mong manh, cho dù là một góc nào đó của tâm hồn vẫn là lòng yêu thương và là thế giới riêng của chỉ vài người trong cuộc đời.
      Thật xa mà cũng thật gần.
      Có lý giải được không những điều không thể lý giải !

Lê Bính - 08-2016.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét