Ngày lên

Một ngày tự nó đã là một đời với nhiều cung bậc khác nhau. Hãy sống trọn vẹn cho một ngày.

Âm nhạc và hoa hồng

Âm nhạc và hoa kết nối những cảm xúc và thăng hoa cuộc sống.Hãy trân quý và tận hưởng.

Chiều của biển

Một ngày sắp qua với những việc làm được và chưa làm được. Đừng để hoài phí một ngày sẽ qua.

Niêm hoa vi tiếu

Chân lý là mặt trăng trên cao, cũng xa mà cũng gần. Hãy đi theo con đường mà Ngài đã chỉ cho ta.

Hoa Vô ưu

Cuộc sống với bao nhọc nhằn và đầy toan tính. Hãy tỉnh thức, buông bỏ mọi âu lo, sống thanh thản trong hiện tại

Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2022

Bản Romance trong đêm.


Nằm trong một cơ sở cũ được xây dựng từ thời Pháp thuộc, là một Bệnh viện chuyên chăm sóc sức khỏe và khám chữa bệnh cho công nhân của một Công ty, với quy mô 100 giường bệnh, được sắp xếp theo mô hình một bông hoa mà khu hành chính, Phòng Y vụ là khu trung tâm, tỏa ra về các hướng như những cánh hoa là những khoa phòng điều trị, khoa Dược, khu cận lâm sàng, phía sau là căn tin, nhà để xe và một khu tập thể cho CBCNVC BV.

        Nhìn từ xa, nó ẩn mình dưới những táng cây cổ thụ lâu năm và rộng ra là một vườn cây cao su với từng hàng cây thẳng tắp bao trùm toàn bộ khuôn viên Bệnh viện. Ngoài ra không có nhà dân hay hàng quán gì ở khu vực đó. Hàng ngày chỉ có những chuyến xe lam nối liền thị trấn với BV - khoảng 10 cây số - trên con đường Quốc lộ lúc nào cũng đông đúc xe cộ qua lại.

        Do cái vị trí đìu hiu, heo hút nên khi về nhận công tác ở đây, hắn đã “ỉu xìu” kèm theo chút lo lắng vì cái không khí ảm đạm, buồn tênh ở đây, nhất là khi mưa chiều rã rích hay từng đêm nằm nghe tiếng gió rì rào khua lá từ trên cao. Tuy vậy hắn vẫn còn một “người bạn” thân thiết và duy nhất để tâm sự lúc vui buồn…đó là cây guitar cũ kỷ vẫn theo hắn bao nhiêu năm tháng.

        ….

        Thấm thoát cũng qua, ngày ngày từ khu tập thể thả bộ ra BV cùng với đồng nghiệp và bệnh nhân, trưa chiều về đã có bộ phận căn tin lo việc ăn uống…nên hắn cũng thong thả….chỉ lên BV…hết giờ, về nhà đọc sách hay ôm lấy cây đàn, thời gian còn lại là một mình long rong giữa những vườn cây, hay lang thang trên mấy ngọn đồi quanh BV, lúc thì chổ này, lúc thì chổ khác, lúc xa lúc gần.

        Thời gian đầu, hắn luôn là người bị mất "ăn" nhiều nhất vì đi về chẳng theo giờ giấc chi cả, thường là về muộn, trễ giờ, nên chẳng còn phần cơm nào…thế là đói meo…đành chờ bữa cơm khác hay làm một ly trà đường cho qua cái đói vì chung quanh đó chẳng có hàng quán chi để kiếm chút gì bỏ vào bụng.

         Sau một thời gian, mấy chị cấp dưỡng cũng biết cái tật hay đi rong của hắn nên ưu ái để lại phần cơm muộn khi hắn không về kịp để cùng ăn với mọi người.

        ….

        Trong những ngày cuối năm, do lịch Tết, tua trực của hắn lại rơi vào ngày 30 tháng Chạp…vậy là không được về nhà cuối năm và ngay cả ngày đầu năm cũng không dám vác mặt vô nhà vì sợ bị “đổ thừa” cái thằng lang thang “xông đất”. Vậy là năm nay hắn đành đón giao thừa và năm mới tại BV cùng với bệnh nhân còn lại ở đây.

        Ngày cuối năm thật buồn, lặng lẽ, những chiếc lá vàng cuối cùng đã rơi rụng tản mác trên lối đi, từng hàng cây rũ lá âm thầm đón bầy chim về tổ, thỉnh thoảng vài cơn gió ngược từ trên cao thổi vèo qua từng táng cây, xuống tận con đường xoắn lên từng đám bụi trải lên từng cành lá nhuộm đỏ mọi thứ ở đây. Không gian trầm lắng lạ thường.

        Nhiều bệnh nhân nhẹ đã xin về nhà ăn Tết cùng gia đình. Ở lại chỉ là số ít bệnh nhân nặng hoặc nhà xa không về được.

        Chiều qua lặng lẽ… trong cái buồn man mác của ngày cuối năm hòa vào cái cô đơn xa vắng của một năm sắp rời đi. 

        ….

        Sau khi thăm lại các bệnh nhân và duyệt hết y lệnh trong ngày… hắn lững thững một vòng từ khoa này sang khoa khác, để thấy cái vui buồn, âu lo của họ trong những ngày cuối năm khi còn ở đây… giải thích những quan tâm đến bệnh lý hay trao đổi vài câu chuyện bâng quơ.

        Tua trực cuối năm có vẽ yên ả cho đến cuối ngày…đèn ở các khoa đã bật lên trong cái vàng vọt nhạt nhẽo, yếu ớt, chỉ xóa được một vùng tối gọn ghẽ trong từng phòng bệnh còn lại con đường ngoài kia vẫn là một đám mờ nhạt, u tối chẳng ra hình thù gì cả. Xa xa ngoài kia, lác đác vài ngọn đèn đường như ngọn đèn cọc chỉ soi sáng chung quanh chính cái bóng của mình.

        Bước qua những vùng tối, vùng sáng bất chợt của dãy hành lang, hắn thầm đếm từng bước chân như từng ngày đã qua, nhẹ nhàng nhưng u buồn như mãng đời của chúng. 

        Trời bỗng đổ mưa…những giọt mưa Xuân đến sớm, lặng lẽ rơi từng hạt, từng hạt như cái lặng lẽ của một ngày, gõ nhịp trầm buồn trên từng cánh lá…cành cây.

        ….

        Thời gian chậm chạp trôi qua…trời càng lúc càng tối dần …hòa với tiếng gió, tiếng dế rã rích trong từng bụi cỏ, thỉnh thoảng là tiếng ễnh ương gọi bạn xa xa…càng làm tăng thêm vẻ tỉnh mịch, ảm đạm của nơi này.

      Cầm cây đàn….hắn vuốt từng arpege vu vơ, không chủ đề…để từng nốt nhạc thoát ra, bay tung tăng trong khoảng không vắng ngắt cùng những giọt mưa ngoài kia.

        Kỳ lạ là mỗi lúc cầm lấy cây đàn, hắn lại thấy lòng thơ thới nhẹ nhàng hơn, như một lần tạm quên đi những lo toan, nhọc nhằn của những giây phút đã qua hay cả hiện tại…từng dòng nhạc như quyện vào tâm trí, thổi bay những phiền muộn đời thường, ấp ủ cho những an lạc dù chỉ phút giây…và chỉ có người bạn câm nín duy nhất làm được điều không tưởng này.

        ….

        Bỗng tiếng còi xe cấp cứu từ xa vang lại từng hồi như xé toạc cái im lặng của buổi chiều tối…và lúc càng gần hơn…Đặt vội cây guitar xuống bàn, hắn đi ra cửa phòng, vừa đi vừa suy nghĩ : "Cái Cty này làm quái gì mà có được chiếc xe cấp cứu để hú còi chạy lăng quăng ở đây ?…chắc là tuyến khác…ơ mà sao lại chạy vào đây ?"

        Không kịp suy nghĩ nữa vì xe đã đậu ngay cửa Phòng Cấp cứu rồi… phải làm việc thôi…còn chuyện gì đó từ từ hãy nói…

        Bệnh nhân nữ…trên dưới 20 tuổi…mất tri giác, hôn mê…mất cảm giác nông… mặt xám xanh…chi lạnh…. mạch khó bắt…huyết áp tụt sâu…chỉ đến gần đã nghe mùi thưốc trừ sâu tỏa ra từ cơ thể của cô ta…

        Thôi rồi…ngộ độc thuốc trừ sâu…là ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu hắn (…là nói cho văn vẽ, chứ thật ra là cố tình uống thuốc để “tự xử”…. hay nói thẳng ra là "tự tử") ….ôi…không biết cô nàng buồn bực chuyện gì mà phải làm cách này để chấm dứt cái sự đời của cô…mà mặt mày cũng dễ thương lắm chứ….tình, tiền, hay cha mẹ, bạn bè là nguyên nhân của việc này ? Vừa tiếp nhận bệnh nhân hắn vừa suy nghĩ lông bông…

        Rất nhanh, tua trực đã chuẩn bị xong bộ dụng cụ súc rửa dạ dày và tiến hành ngay….trong khi vẫn hỏi thêm người nhà mọi chi tiết để bổ sung cho chẩn đoán và tiên lượng bệnh nhân…đồng thời trình lãnh đạo duyệt cơ số thuốc cấp cứu ngộ độc (theo phân cấp quản lý lúc đó, cơ số thuốc này phải do lãnh đạo duyệt thì Dược mới cấp theo lệnh)…

        ….

        Sau giai đoạn súc rửa dạ dày, một loạt thao tác cấp cứu thông thường, …truyền dịch, đặt sonde tiểu, oxy, thuốc đặc trị, trợ tim mạch, theo dõi sát các dấu hiệu sinh tồn ….được thực hiện liên tục, xen kẽ nhau….bệnh nhân có vẽ ổn hơn, mạch đã bắt được, huyết áp đã đo được, môi-mặt đã có chút ánh hồng…duy chỉ có tri giác là chưa có dấu hiệu phục hồi…bệnh nhân đã có tiên lượng tốt hơn…nhưng vẫn phải điều trị đặc hiệu và tiếp tục theo dõi.

        ….

        Bây giờ hắn mới rãnh tay để ghi chép lại mọi diễn biến vào bệnh án … Tên…đẹp…20 tuổi…ở cách BV hơn 10 cs…”buồn tình” (chẳng hiểu chuyện chi…“thất tình” chăng ? hổng lẽ người đẹp như ri mà cũng thất tình ?)…lúc đang uống thuốc trừ sâu (sau khi ăn tối) thì bị người nhà đánh bạt tay cầm thuốc nên có thể lượng thuốc chỉ vào cơ thể ít… khi té ngã xuống đã bị nôn ói nhiều và người nhà tức tốc chuyển đi BV huyện….nhưng khi gần đến thì bệnh nhân có vẽ nguy kịch nên ghé đại vào BV Cty này.

        Vừa ghi chép hắn vừa lướt mắt qua chổ bệnh nhân đang nằm truyền dịch … mặt đã bớt xanh xám, có vẽ hồng hơn một chút…đã có nước tiểu trong túi chứa… 

        ….

        Mọi đều xảy ra sau đó thuận lợi hơn, bệnh nhân có chiều hướng hồi phục cho dù chậm …tuy vậy vẫn còn lơ mơ, chưa tiếp xúc được.…nhưng cũng là đều tốt…hắn cho chuyển bệnh nhân ra phòng bệnh nặng của khoa để tiếp tục điều trị và theo dõi thêm…

        

        Rã rời sau case bệnh hắn tìm chút gì đó bỏ bụng vì từ chiều bụng hắn trống không …và nhìn cây đàn…ừ trực cấp cứu là thế đó… !

        ….

        Hắn vẫn đi lại trong đêm như một thói quen không ngủ trong các đêm trực…ngã lưng một chút chỉ là dưỡng thần chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ trong đêm.

        Vòng qua cô bệnh nhân lúc tối…người nhà cho biết cô vẫn ngủ và có vẽ đỡ hơn lúc chiều cứ tưởng như không qua nổi….hơi thở nhẹ nhàng kéo lồng ngực lên xuống từng nhịp chậm rãi…sắc mặt hồng hơn …các dấu hiệu sinh tồn có vẽ ổn….yên tâm hắn trở về phòng trực.

        Đã khuya lắm …hắn không ý thức được là trời sẽ sáng hay vẫn còn đêm đen…với tay lấy cây đàn…ngón tay hắn như có quán tính chạy những arpège đầu tiên của bài Romance, rồi Feste Lariane, Lettre à Élise ….

        Áp sát tai vào thùng đàn, hắn búng nhẹ vài nốt…thật nhẹ vì sợ tiếng đàn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệnh nhân…từng dãy nốt thoát ra nhẹ nhàng không theo một cung cách nào cả …từng nốt nhạc thấm dần vào trí não và xóa đi những mệt nhọc, trăn trở, lo lắng …cho hắn chút thảnh thơi đâu đó trong sâu thẳm…như là phút nghỉ ngơi êm đềm của hắn…

        Mãi mê thả hồn vào trong từng khuôn nhạc, hắn bỗng nghe tiếng bước chân ngập ngừng trước cửa phòng…chắc bệnh trở hay có chuyện gì đây ?…hắn tự nhủ…

        Nhưng mãi vẫn không nghe tiếng gõ cửa hay tiếng người gọi …mấy cô điều dưỡng hay ai đây ? Vẫn im lặng…nhưng hắn biết có người nào đó vẫn đứng trước cửa phòng.

        Buông cây đàn bước ra, hắn mới thấy một cô bé đang đứng trước cửa….

        - Sao cháu không ngủ đi ..lại lên đây vào giờ này? Cháu cần gì không ? Hắn hỏi.

        Cô bé ấp úng:

        - Chú ơi…chú…cái cô cấp cứu hồi tối thức rồi chú …

        Hắn thở phào, cứ tưởng có trường hợp gì nguy cấp mà nhất là cô bệnh nhân “trừ sâu” lúc tối, nhìn vội cái đồng hồ trên tường - 3g30 sáng - yên tâm hắn hỏi:

        -Thế cô ấy ra sao và sao mà cháu lại chạy lên đây ?

        -Cô ấy cũng đở rồi chú, …cô ấy thức dậy và nghe tiếng ai đàn văng vẳng trên này nên nhờ cháu lên đây hỏi thử giờ này mà ai còn đàn ?… vậy thôi chú.

        Không vội trả lời, hắn nói:

        - Đã khuya lắm rồi, trời lại tối nữa sao cháu lên đây được…?

        - ….

        Vỗ nhẹ vào vai cô bé, hắn tiếp:

        - Thôi để chú đưa cháu về, sẳn thăm cô ấy một chút.

        ……

        Cô bé “thuốc trừ sâu”- từ đâu mà tôi lại đặt cho cô ta cái tên lạ lùng như thế, có lẽ từ nguyên nhân khiến cô phải vào đây trong một chiều cuối năm - đã thức dậy sau cơn mê mệt từ chiều, chiếc mùng đã vén lên, đồ đạc bên cạnh được sắp xếp cẩn thận….ngước nhìn với vẽ e dè, khi hắn tiến lại gần.

        Chỉ một thoáng, hắn nhận ra cô bé đã tỉnh táo hơn, khuôn mặt có dáng hồng, đôi mắt tinh anh hơn, …..chai dịch truyền vẫn chảy liên tục trong đêm, túi nước tiểu qua sonde cũng gần đầy.…hắn hiểu cô bé đã qua cơn nguy kịch và có dấu hiệu phục hồi. Vài câu hỏi bâng quơ để kiểm tra tri giác cô bé, dặn dò thêm cách theo dõi tiếp theo cho người nhà, hắn trở về phòng trực. 

        Có lẽ ngại ngùng, cô bé không hề hỏi thêm về tiếng đàn trong đêm và hắn cũng không bận tâm cho lắm về điều này.

        Kíp trực cũng đã thức dậy và chuẩn bị cho công việc đầu tiên của ngày cũng như hoàn tất các thủ tục cuối cùng của một đêm trực. Từng người về các khoa, phòng kiểm tra sinh hiệu cho toàn bộ bệnh nhân và dặn dò thực hiện y lệnh trong ngày.

        Cầm chiếc ống nghe, hắn lững thững dạo quanh một vòng để thăm bệnh nhân tại khoa, nhất là những bệnh nhân nặng hay bệnh nhân mới trong tua trực, ghi chép lại các diễn biến trong đêm và dự kiến y lệnh cho ngày sau.

        Tất cả đều ổn, riêng cô bệnh nhân “trừ sâu” thấy cũng tỉnh táo hơn, đã biết nở nụ cười khi thấy “ông thầy thuốc” tiến lại gần. Bình thường có lẽ nụ cười này đủ sức xô đổ nhiều chàng đây…!

        Người nhà là anh trai – hắn đoán thế …tầm tuổi của hắn - nhẹ nhàng kể lại những diễn biến sau khi ở phòng Cấp cứu cho đến sáng nay… bệnh nhân ngủ được, lượng nước tiểu nhiều, sáng nay đã tỉnh hơn, sinh hiệu đều ổn, thăm khám chưa phát hiện dấu hiệu bất thường…nói chung đến sáng nay bệnh nhân tạm ổn so với lúc nhập viện.

        Sau khi dặn dò thêm người nhà tiếp tục theo dõi các dấu hiệu bất thường để báo cho tua trực những ngày sau, hắn nói thêm: “Cô còn yếu lắm, ráng ở lại vài ngày nữa để theo dõi thêm cho đến khi ổn định …vậy là hết Tết nhen !” 

        - Dạ…cảm ơn bác sĩ … em đâu còn Tết nhứt gì đâu ? cô nói và thêm vào đó là một nụ cười.

        Lúc đó, hắn chẳng hiểu nụ cười của cô bé là vui hay buồn.

        …..

        Trở về phòng, hắn ghi chép sổ giao ban để bàn giao cho tua trực sau….thế là qua đi một đêm trực đáng nhớ…

        ….

        Những ngày sau thỉnh thoảng hắn tình cờ thấy cô ta lúc thì ngồi một mình trên chiếc ghế đá, mắt lơ đãng nhìn qua khóm lá cây, lúc thì đi chầm chậm ngắm nhìn mấy cây hoa trong sân Bệnh viện. Gặp hắn cô ta nhẹ nhàng cúi đầu như một lời chào từ xa và rồi cũng là nụ cười, nhưng có lẽ nụ cười có hồn hơn những ngày trước. Có lần hắn ghé lại vu vơ vài câu hỏi thăm sức khỏe…rồi lại đi.

        Bẵng đi vài ngày sau, khi về đến phòng trong khu tập thể, hắn thấy ai đó đã đặt gọn gàng một giỏ chôm chôm và mấy trái sầu riêng trên bàn kèm theo một tờ giấy gấp làm tư….thì ra có thư đây.

        “Em đã khỏe, chiều nay xuất viện.

        Cảm ơn nhiều trong thời gian em nằm viện.

        Mong sẽ có dịp gặp lại.

        Gởi ít trái cây nhà em.

        Em - Bệnh nhân”.

        Vài hàng thôi cũng đủ để hắn nhớ lại cả một đêm trực với cô bé “trừ sâu” này, …chút buâng khuâng len nhẹ khi đọc những chữ “em” êm ái trong thư. Tại sao cô bé không xung hô một cách bình thường như một bệnh nhân với thầy thuốc…mà lại thân tình như anh và em ? Không thể hiểu nổi ?

        Làn gió mát thoảng qua phút chốc làm xao động mặt hồ yên tĩnh, lại vương mang chút gì đó trong lòng, cô bé chắc đã trở về với cuộc sống riêng của mình ở một nơi nào đó….hắn cũng chẳng biết. 

        Những ngày nghỉ Tết qua nhanh, công việc tới tấp cho những ngày đầu năm cuốn hắn vào vòng xoáy của thời gian không ngưng nghỉ, ngày dần qua tự lúc nào. Thỉnh thoảng hắn nhớ lại cô bé “trừ sâu” đêm nào và thầm hỏi giờ này cô ta đang làm gì ? Có vớ vẫn không ?

        ….

        Thời gian sau, bỗng nhiên hắn nhận được lời mời từ gia đình cô bé, cũng qua mấy dòng thư ngắn ngủi như một tin nhắn được người anh mang đến BV…chỉ là một bữa cơm gia đình nhân dịp cô bé khỏe mạnh trở về.

        Ngoằn ngoèo qua vài lô cao su vắng lặng, vài con hẻm nhỏ, hắn theo người anh đến căn nhà của cô bé nằm lọt thỏm dưới những táng cây sầu riêng cao ngất ngưỡng treo đầy trái. Vài con chó vừa sủa vừa chạy lăng quăng khi thấy người lạ.

        Đón hắn lại là ba của cô bé làm hắn ngại ngùng quá đổi…có lẽ đã chuẩn bị nhiều lắm cho buổi gặp mặt hôm nay. Hắn bỗng rụt rè e ngại khi thấy cái không khí “cẩn trọng” đối với một tên chỉ biết núi rừng và cây dại bên đường.

        Bửa cơm qua nhanh với những lời cảm ơn của gia đình mà hắn chẳng muốn nhận chút nào và cái chén thì lúc nào cũng đầy ắp thức ăn….

        Người anh rút vào phòng với cây guitar…à thì ra cũng có một anh chàng chơi guitar ở cái nơi heo hút này và hay hơn nữa lại chơi những bản nhạc mà hắn cũng rất thích …Unchained melody, Yesterday once more, Without you …lạ thiệt!

        Ba cô bé loay hoay trước cái TV đen trắng với bản tin chiều, còn lại hắn và cô bé chọn cái bàn nhỏ trước sân nhà dưới vòm thiên lý đầy hoa ngào ngạt.

         Cái vẽ ngượng ngùng lúc ở BV đã không còn nữa mà thay vào đó là cái nhẹ nhàng, hồn nhiên hòa lẫn chút mơ mộng mới lớn của cô bé vùng quê suốt ngày chỉ quanh quẩn với mấy lô cao su và rẫy bắp đậu quanh nhà.

        Đến lúc đó hắn mới được biết rằng trong cơn tuyệt vọng cùng cực vì mối tình đầu đời gãy đổ, dang dở, cô bé đã “tự xử” cuộc đời mình. Thì ra là thế … !

        Một thầy thuốc đối diện với bệnh nhân có lúc đã muốn kết liễu cuộc đời mình, hắn chẳng biết phải nói làm sao…nhưng trách nhiệm lúc đó là bằng mọi giá phải cứu sống bệnh nhân, giúp họ qua cơn hiểm nghèo do bệnh tật hay cố ý tự gây nên. Có bệnh nhân sau những suy nghĩ nông cạn lại biết ơn thầy thuốc vì đã can thiệp giữ họ lại với cuộc sống, nhưng cũng có người lại oán trách sao chẳng để họ ra đi một lần cho xong.

        Cô bé này là trường hợp thứ nhất. 

        Sau những bối rối khi ngồi lại với nhau, bộc bạch đầu tiên của cô bé là tỏ lòng biết ơn khi đã may mắn chạy vào BV và đúng vào ca trực của hắn, vì theo cô nếu xe chạy thẳng đến BV Huyện chắc có lẽ tình trạng của cô bé sẽ nặng hơn và chưa biết sẽ chuyển biến như thế nào và cũng nhờ vậy đến hôm nay cô mới hội ngộ được vị thầy thuốc đã kéo cô về với cuộc sống này cùng với gia đình.

        Cũng theo cô bé, điều kỳ diệu nữa là tiếng đàn guitar của hắn, trong cái u mê ám chướng, lơ mơ mơ màng của cơn hôn mê, cô bé không biết mình đang lạc ở đâu, chung quanh cô bé toàn là sương mù giăng giăng bao phủ, chẳng biết đâu là nơi phải đi, phải đến, tiếng đàn guitar của hắn trong đêm hôm khuya khoắt vọng lại, từng tiếng…từng tiếng như đánh thức tâm thức cô ta dần từng chút một, dẫn dắt cô bé về với thực tại. Bản Romance này cô bé đã nghe người anh đàn nhiều lần đến quen thuộc, tiếng đàn lần này làm cô nhớ đến căn nhà và những người thân yêu bên cạnh. 

        Trong một không gian hoàn toàn xa lạ, cô bé tỉnh thức nằm nghe tiếng đàn của một bài nhạc quen thuộc mà cô chẳng biết ai đàn, tiếng đàn văng vẳng lúc có lúc không, lúc xa lúc gần…cô lại biết ơn tiếng đàn và ngay cả người đang ngồi bên cây đàn. Nên đã nhờ cô bé giường bên chạy lên phòng trực hỏi thăm cho biết.

        Thoáng chút bối rối, hắn không ngờ trong đêm tiếng đàn thật nhỏ của hắn lại vang xa đến thế… lại dẫn dắt một tâm thức trở về với chính mình trong cơn hôn mê mù mù sương khói…Ừ …thì ra tiếng đàn bâng quơ, vô tình của hắn đến nay cũng còn chút tác dụng !

        ….

        Thời gian sau, thỉnh thoảng hắn lại nhận được lời mời đến với gia đình trong một bữa cơm thường nhật, hay những lúc thu hoạch cây trái hoặc cần những lời khuyên cho một số bệnh thông thường.

        Có lúc lại là những đêm ngồi bên ánh lửa bập bùng ngoài sân, bên cây guitar cùng với những câu chuyện không hồi kết và ánh mắt đã thân thiết hơn.

        Hoặc có lúc dưới cơn mưa tầm tã trong đêm đen chẳng một ánh đèn, cô bé dò dẫm từng bước nắm lấy tay hắn để dẫn về nhà…hai người ướt sũng…

        Có lúc dưới những cành cây vừa thu hoạch trước sân nhà, hắn và cô bé ngắm nhìn bầu trời vằng vặc trăng sao trong một đêm yên ắng lạ kỳ… nhớ lại những ngày trong BV…

        Kỷ niệm kéo theo những kỷ niệm…ngỡ tưởng sẽ êm ái với ngày tháng qua đi…nhưng rồi câu chuyện cũng có hồi kết như mọi câu chuyện khác là ngày hắn chuyển công tác qua một tỉnh khác.

        Lần này cô bé đã cứng rắn hơn, đón nhận sự ra đi của một người nữa trong cuộc đời, tuy vậy vẫn không ngăn nổi những dòng nước mắt đã rơi….

        .....

        Cho dù hơn 40 năm, không một lần gặp lại cô bé nhưng ký ức hắn vẫn ghi nhớ đêm trực cuối năm, tiếng đàn và cô bé  “thuốc trừ sâu” năm nào…chẳng biết bây giờ cô bé đang ở đâu ? và có chăng một bến đổ yên bình cho cô ?

        LeBinh

        26-02-2022.

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2022

Cô đơn đôi mắt.


        Trong dịp họp mặt đầu năm của nhóm thân hữu, một bạn giới thiệu cho tôi ca khúc mà bạn tâm đắc của cố Ns Thanh Tùng: “Ngôi sao cô đơn” và chuyển cho tôi một videoclip bạn đang hát ca khúc ấy.

        Ca khúc này trước đó tôi chưa nghe qua lần nào, được biết là viết từ thập niên 80…đã gần 40 năm. Tôi phải tìm nghe và thâm nhập lời nhạc để hiểu hơn cái “tâm đắc” của bạn với tác phẩm này. 

        Có lẽ trong mỗi một chúng ta đều có những cảm xúc mà ngay cả chính mình cũng không thể hoặc không biết cách nào để bộc bạch hay giải tỏa nó đi. Chỉ khi đến với một bài hát nào đó…lại tìm được sự tương đồng da diết.

        Bài hát đã làm được điều đó đối với một người…và đó có lẽ là điều “tâm đắc” của bạn đối với ca khúc này.

        Nên nếu một ca khúc được chọn để hát trong một thời điểm nào đó, thường đi kèm với những cảm xúc đối với tác phẩm đó hay được hiểu như một tự tình nhằm chia sẽ những cảm xúc đó với anh em, bạn bè, thân hữu. Không đơn thuần là một tiết mục văn nghệ.

        “Em đừng ngồi buồn, và đừng nói những lời giận hờn.

        Ðể bầu trời xanh ngát như màu xanh trong mắt em”….


        …“Vì cuộc đời mà em hãy hát,

        hát tiếng yêu thương cho mọi người,

        Vì mọi người mà em hãy hát,

        những tiếng hát tin yêu cuộc đời” ........!

        Trong những lần họp mặt, đôi khi chỉ là cây guitar, hoặc cả ban nhạc, cô bạn này đều hát và những bài hát được chọn như một tự sự và cũng để gởi đến những lời yêu thương, lời tin yêu cho mọi người …cho cuộc đời. 

        …”Em hãy vì mọi người, từng lời hát từng nụ cười,

        Riêng em có buồn thì ngồi yên cho tôi ngắm xem...

        Vì sao trong đôi mắt em... có những... ngôi sao... cô đơn...?”

        Thế đó, trong khi gởi gắm những tự sự, những tin yêu như gởi những cánh hoa hạnh phúc, nồng thắm đến cho mọi người, trong “đôi mắt em” lại có “những ngôi sao cô đơn”. Vì em vốn dĩ là như thế…cuộc đời như một chuyến tàu hiếm hoi mang nổi cô đơn đi suốt hành trình.

        Tuy vậy “EM” trong ca khúc của cố Ns TT, người đã cất lên những lời ca tiếng hát vì mọi người có lẽ đến một lúc nào đó đã không còn “những ngôi sao cô đơn” trong đôi mắt nữa. 

        …”Em hãy vì mọi người, từng lời hát từng nụ cười,

        Tôi mong suốt đời bình yên cho tôi ngắm xem...

        Vì sao trong đôi mắt em...

        đã vắng... những ngôi sao... cô đơn...!”…

        Cô bạn tôi, vẫn hát lời tin yêu cho mọi người nhưng miên hoài trong đôi mắt vẫn là những ngôi sao cô đơn.

        Tôi không có cái may mắn được ngắm nhìn vào đôi mắt để thấy những ngôi sao, nhưng vẫn mong cô bạn “suốt đời bình yên” và cũng để tự hỏi rằng “vì sao trong đôi mắt em”….vẫn còn “những ngôi sao cô đơn” ?


        NB: Những đoạn trong ngoặc kép là lời nhạc được trích dẫn từ ca khúc “Ngôi sao cô đơn” của cố Ns Thanh Tùng. Xin chân thành cảm ơn Ông.

        LeBinh.

        24-02-2022.

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2022

Lá thư bên bờ giếng.

         


        Tôi lại viết về một trong những người bạn thời sinh viên - mà cho đến nay tôi vẫn trân quý như một người em trong gia đình - trong đó có cả tôi như là người vô tình đi chung một quãng đường với bạn và một cuộc tình thật đẹp nhưng ngang trái.

Trong khóa, chỉ có tôi và Nam là dân Bình Trị Thiên cùng vài bạn nữ, với cái giọng ọ ẹ, chẳng ai hiểu nổi, nhiều khi 2 đứa có cảm giác mình như “mán lạc về chợ”  …nên chỉ hai đứa hiểu nhau và nói chuyện với nhau nhiều nhất… đúng là dân trèo đèo, xa xứ gặp đồng hương.

Tôi dần thân thiết với Nam, có thời gian cùng học, cùng ăn và thậm chí có nhiều đêm trực chung ở Bệnh viện hoặc không thể về nhà, tôi lại leo vào phòng của Nam co ro hai thằng trên cái giường cá nhân tí tẹo qua đêm.

        Tôi lớn tuổi hơn, nên thường ít nói và cũng hiểu là Nam đã thấy được nơi tôi như một người bạn vừa là một người anh, kín đáo, là người đáng để Nam trút “bầu tâm sự” vào những lúc trống vắng, cái buồn nhớ khi xa nhà… thậm chí xa người yêu. Dần dà, không có chuyện gì là 2 đứa không trao đổi, tâm sự với nhau, kể cả chuyện gia đình hay mối tình vừa chớm của Nam. 

        ….

        Cái chất miền Trung nhẹ nhàng, sâu lắng hình như cũng chỉ có ở tôi và Nam… ngay cả cách cậu ta cho tôi dần tiếp cận với điều sâu thẳm này cũng là một quá trình.

        Thường ngày, tôi và Nam thường ăn cơm tại căn tin của trường, hai đứa cùng ngồi chung….một hôm Nam kéo tôi ra một cái quán bên đường và chìa cho tôi mấy hộp đồ ăn được sắp xếp gọn gàng trong từng ngăn.

        - Anh ăn đi…

        Tôi ngớ người ra và hỏi:

        - Ủa đồ ăn của ai rứa Nam ?

        - Thì anh cứ ăn đi … vừa cười vừa nói, Nam đẩy mấy hộp thức ăn về bên tôi.

        - Mà sao Nam lại không ăn ? Mà của ai rứa…? Tôi vẫn thắc mắc …

        - Em ăn rồi, còn phần này là để dành cho anh…

        - Í trời…sao lại có chuyện “chiêu đãi” lạ ri ?

        Tôi vẫn chưa đụng vào mấy hộp thức ăn này và cố hỏi cho ra “chủ nhân” của nó mới chịu….Sau một hồi ậm ừ, Nam mới cho biết chủ nhân của mấy hộp đồ ăn này là một người bạn.

        Ra là như vậy…từ mấy thông tin ít ỏi của Nam, tôi không khó khăn gì để "biết tỏng” chủ nhân của mấy hộp đồ ăn này là một cô gái - chứ đàn ông, con trai có ai gởi đồ ăn, gởi đồ nhậu thì có, gia đình cũng không gởi những thức ăn như thế - và cũng khá là thân thiết mới gởi đồ ăn cho bạn - phải chưa nào ? Và hai người có thể đã ăn chung rồi, phần này là riêng cho tôi …ừ thì cũng còn nhớ tới bạn là tôi đây !

        Không cần phải “bắt nọn” gì nhiều…chỉ vài câu thôi là cậu ta phải khai ra … vậy là đúng rồi …chủ nhân của mấy hộp thức ăn là bạn gái và là bạn cũng thân.

        Thế đó, sau thời gian này, tôi có dịp gặp cô bạn của Nam. lúc thì cô ta ghé qua thăm Nam, thoảng hoặc vào buổi tối hoặc lúc rổi rãnh, Nam rủ tôi ra cái quán cóc gần đó để làm ly café, trong lúc cô bé lại liến thoắng với Nam bên ly chè đá…

        Lúc đầu chỉ lơ đãng đi theo cho có bạn với Nam và mặc cho hai người nói gì thì nói, tôi cũng ngại khi phải tham gia vào không gian riêng hay câu chuyện của hai người … cứ thả hồn vào những suy nghĩ của mình.  Nhưng về sau, tôi vô tình trở nên thân thiết hơn và được chia sẽ ngày càng nhiều hơn câu chuyện chung của hai người.

        Cho đến một đêm đón Giáng sinh, nhóm bạn tôi, Nam và cô bé đã thức suốt đêm bên ánh lửa bập bùng được đốt lên để sưởi ấm trong đêm lạnh, đủ để thấy đôi má rực hồng, đôi mắt long lanh hơn. 

        Lúc này tôi mới có dịp tiếp cận và biết nhiều hơn về cô bé, bọn tôi cũng đã biết tình cảm của hai người và cô bé cũng dạn dĩ hơn trước một số bạn bè trong nhóm. Họ ngồi bên nhau, cùng nhìn về ngọn lửa đang reo vui, nhảy múa, lặng lẽ cảm nhận sự có mặt của nhau trong từng khoảnh khắc trôi qua, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau vài câu, một ánh mắt, nụ cười…Thật ra họ chính là người nói với nhau nhiều nhất và nói điều đáng nói nhất trong số bọn tôi, đó là thứ ngôn ngữ chỉ mình họ hiểu….ngôn ngữ của yêu thương. Trong trẻo vô ngần và thật đẹp.

        Bọn tôi thì vây quanh cây guitar và hát cho nhau nghe những khúc tình ca của một thời như chia sẽ niềm hạnh phúc mà bạn tôi đang ngập tràn trong đó.

        Thời gian dần trôi, tình cảm của hai bạn càng ngày càng đậm đà, khắng khít và dễ thương hơn cho đến gần cuối khóa học.

        ….

        Trước kia, sau mỗi lần từ nhà lên, Nam thường chia cho mấy bạn ít quà và có vẽ vui sau vài ngày về thăm gia đình. Nhưng những lần sau, sau khi từ nhà lên, Nam có vẽ trầm ngâm, buồn bã.

        Chính tôi cũng thấy lạ với cái vẽ khác hẳn của Nam so với mấy tháng trước, lại nghĩ có gặng hỏi thì Nam cũng chẳng bao giờ mở miệng, chỉ đến lúc cậu ta chịu hết nổi thì tự tìm người mà san sẽ nổi niềm thôi.

        Quả đúng như thế, một lần trở lại trường sau khi về nhà lên, Nam kéo tôi ra một gốc cây với táng lá xòe rộng râm mát cuối dãy nhà nội trú, tôi biết thời điểm đã đến. 

        Với vẽ bối rối, Nam nói:

        - Anh,... lâu nay em cũng muốn dấu anh và cả bé Mi điều ni, nhưng nay phần đã gần hết khóa, phần thì em chẳng biết tính toán sao nên đành nói với anh vậy.

        - Có chuyện gì không Nam ? Tôi khẽ khàng hỏi và thầm biết đây là vấn đề cũng khá là hệ trọng.

        - Ba mẹ em bắt em phải chấp nhận hôn nhân với một cô giáo gần nhà, nhưng em đâu có tình cảm gì với cô ta…

        - Thì ra lâu nay Nam có vẽ khác hẳn là do chuyện này phải không?

        - Đúng rồi anh. Nam thấp giọng với vẽ buồn bã.

        Tôi nghĩ trong trường hợp này mình nên nói gì đây cho hợp tình, hợp lý ? Quả thật điều Nam đề cập đến thật nan giải mà trong phút chốc tôi quá lúng túng nên chỉ ậm ừ và chưa có câu trả lời thỏa đáng.

        Một bên là chữ “hiếu”, phải nghe lời Cha Mẹ và Nam là con trai lớn trong gia đình…trong lúc đó cô giáo lại thường ghé nhà, thăm hỏi, chăm lo công việc trong nhà, lúc này lúc nọ,…và điều đáng nói là Cha Mẹ Nam cũng có ý thương mến cô ta vì cái tính hiền lành, ít nói và ngầm đặt để cho con mình.

        Một bên là chữ “tình” đã sâu đậm với bé Mi, khó có thể nói lời chia tay để hoàn thành bổn phận với gia đình.

        Tôi cũng thấy làm lạ, vì cho đến tận bây giờ lại có trường hợp gia đình quyết định không cần ý kiến và tình cảm của con cái trong chuyện lập gia đình, hơn nữa Nam là một chàng trai chứ đâu là một cô gái để rồi “đặt đâu phải ngồi đó”! 

        Nhưng thế đấy, chuyện này đã xảy ra và bạn tôi là một người trong cuộc đang bối rối chọn lựa giữa hai con đường. Một con đường “hạnh phúc” khi được toàn tâm toàn ý với người mình thương yêu lâu nay, nhưng sẽ để lại tiếng xấu và những bức bối khi đã không tuân theo “dạy bảo”, không tròn chữ “hiếu” với Cha Mẹ.

        Một con đường toàn vẹn với gia đình, toàn vẹn chữ “hiếu” đối với Cha Mẹ nhưng phải đưa mình vào cảnh trói buộc, đau khổ, khi phải chung sống với người mà mình chưa có tình cảm trước đó cũng như không có thời gian tìm hiểu trước hôn nhân, đồng nghĩa với việc chia tay với những yêu thương của một cô bé đang hoàn toàn tin tưởng vào một viễn cảnh tương lai cho hai người.

        Quả là một chọn lựa khó khăn cho Nam khi đứng trước ngã ba đường...làm sao cho trọn vẹn cả đôi bề ?

         Tôi cũng có thể đoán rằng Nam đang bị áp lực của gia đình trong sự chọn lựa của mình, mà nhất là trong khi gần tốt nghiệp và phải mất một thời gian để ổn định nơi công tác, yếu tố này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống tương lai của gia đình Nam lẫn Cha Mẹ. Nên áp lực lại càng lớn hơn.

        Những ngày cuối cùng của khóa học qua nhanh, tất bật cho chuyện thi cử, sắp xếp chuyện họp mặt cho lớp, …lưu luyến khi chỉ vài ngày nữa các bạn phải trở về một nơi nào đó và ít có dịp gặp lại nhau…tất bật ngay cả việc chuyển cho nhau những lưu bút của nhiều bạn…. 

        Nam có vẽ lầm lì, ít nói, ít trao đổi với tôi và tôi cũng hiểu Nam đang khó khăn thật sự khi phải tự mình quyết định con đường mình đi…. trong đó có việc bảo vệ yêu thương cho cô bé của mình hoặc phải thật sự chia tay với mối tình nồng ấm lâu nay. Tôi hiểu và tôn trọng điều đó nên để Nam có một khoảng không gian riêng tự vấn cho chính mình.

        Ngày cuối cùng của toàn khóa, bọn tôi tập trung để nhận các loại giấy tờ, văn bằng tốt nghiệp và rút lại toàn bộ hồ sơ sinh viên đã nộp trước đó. Vậy là đã hoàn thành thời gian học tập và trường cũng đã hoàn thành trách nhiệm với các sinh viên của mình. Một số bạn sau lễ tốt nghiệp đã đi vào con đường binh nghiệp ngay khi bước khỏi cổng trường.

        Chia tay, lưu luyến, thương nhớ và những trao gởi cho nhau của mấy bạn…thật sự bồi hồi…vì chỉ còn lại sáng nay. Nhiều bạn nhà xa đã vội lên đường cho kịp chuyến xe trong ngày, các bạn ở gần thì tranh thủ chút thời gian còn lại để gặp gỡ và chia tay.

        Nam lại gần tôi và nói:

        -   Bé Mi có đến nhưng không gặp em…Vừa nói xong, Nam đưa cho tôi một lá thư để hở không dán và nhờ tôi trao lại cho bé Mi.

        - Răng Nam không tự tay đưa cho bé Mi…lại nhờ mình…?

        - Em về cho kịp xe anh, hơn nữa cũng ngại quá !…Câu nói vội vàng và cái quay đầu của Nam làm tôi hiểu ngay vấn đề của lá thư và sự ra đi đột ngột này.

        - Hay là Nam sắp xếp qua gặp bé Mi lần nữa đi, có lẽ cũng đang chờ Nam đó…Tôi cố vớt vát.

        - ….

        Trả lời tôi là sự lặng im của Nam kèm theo một tiếng thở dài. 

        Tôi chợt hiểu, thì ra sự chia ly cũng khó khăn không kém, khi “kẻ ở người đi” và khó có cơ may gặp lại, nhất là chia tay một cuộc tình vốn đang đầm ấm, nồng hương …. còn cô bé thì mong manh, yếu đuối như giọt sương mai trên cành.

        Hờ hững, tôi cầm lá thư - không được xem mà cũng không cần phải xem nữa - tôi cũng đoán ra đây là một “bản án chia ly” cho cả hai người…lá thư từ biệt !

        Sau này tôi mới hiểu, sự ra đi của Nam lúc đó được hiểu như là một lần trốn chạy người mình yêu thương, ngay cả trốn chạy chính mình vì sợ phải đối mặt với yếu đuối thường tình khi phải trả lời cô bé và ngay cả cho chính mình. Vì sẽ không có câu trả lời nào ổn thỏa cho sự ra đi hay chia cắt quá đường đột này.

        ….

        Chiều hôm đó, theo hướng dẫn của Nam tôi lò mò đi tìm căn nhà của bé Mi để làm cái công việc mà tôi không mong muốn chút nào và như quá sức đối với tôi….nhưng tôi phải hoàn thành điều mà Nam đã nhờ tôi, một lần thôi và không thể nào khác…

Do không rành nhà của bé Mi tại khu vực mà Nam đã chỉ dẫn, nên tôi loay quay mãi đến chạng vạng tối mới tìm ra nhà, trời đã đổ cơn mưa dù không lớn lắm, nhưng bầu trời đen nghịt, từng cơn gió thoảng qua hắt những hạt mưa lăn tăn vào mặt.

        Chẳng có cái áo mưa nào mang theo, nhưng tôi lại thích lủi thủi dưới cơn mưa nhỏ hạt…co ro một chút…

        Con hẻm nhỏ, qua vài bụi cây, một căn nhà với ánh đèn hắt bóng qua cửa trước chỉ thấy được một khoảng sân nhỏ, không đến được cái giếng nước nằm chếch về một bên.

        Vài con chó sủa bóng từ nhà bên như đánh thức căn nhà lặng im dưới cơn mưa rả rích, một cái bóng thập thò trong nhà ngóng ra ngoài sân.

        Nhá nhem tối, nhưng tôi cũng nhận ra đó là bé Mi, thật may mắn vì tôi không phải kêu cửa và hỏi thăm…nhưng chắc cô bé cũng đang chờ đợi một ai đó nên vừa nghe tiếng chó sủa đã thấy bóng dáng ngay trước nhà.

        - Anh Nam đâu rồi anh? Vừa thấy tôi, cô bé đã hỏi ngay với vẽ nôn nóng.

        Thì ra cô bé vẫn đang ngóng trông Nam vào ngày cuối khi đã tổng kết khóa học và chỉ còn vài ngày nữa có thể sẽ không còn gặp Nam nữa. Có lẽ linh tính đã mách bảo cho cô bé điều gì đó mà câu hỏi đầu tiên bật ra lại hỏi về một người.

        Bối rối, tôi chỉ biết ậm ừ chưa trả lời vội,…

        Lúc đó cô bé mới nhớ rằng nên mời tôi vào nhà trong lúc trời vẫn lắc rắc cơn mưa. 

        Có thể tôi khó mà đối mặt với sự thất vọng hay buồn bã của cô bé khi hay tin Nam đã lên chuyến xe trưa nay, nên vẫn ngần ngừ xem thái độ của cô bé như thế nào trước khi tôi nói ra điều này và ngay cả bức thư đang nằm trong túi áo tôi…có nên chuyển cho cô bé hay không? 

        Từ lúc tìm nhà cô bé, tôi chỉ định ghé qua đưa bức thư của Nam rồi về thôi, coi như đã hoàn thành phần việc mà Nam đã giao và không có ý định ở lâu vì có thể tôi sẽ không đủ sức để trả lời nhưng câu hỏi của cô bé cũng như chứng kiến nổi buồn của cô bé khi xa một người mà mình yêu thương.

        Nhưng đến lúc này tôi lại chần chừ, chưa muốn nói gì, cũng như chưa chuyển bức thư ngay cho cô bé, tôi chẳng biết nói gì cả, chỉ biết tần ngần dưới cơn mưa, cũng không muốn bước chân vào nhà.

        - Anh Nam đã về rồi phải không anh? Thấy cái vẽ ngần ngừ, cô bé buột miệng một câu như “đi guốc trong bụng” tôi.

        - …..

        Biết rằng khó có thể nói ra những câu có thể làm yên lòng cô bé, tôi cố im lặng, ngầm như một câu trả lời mà không trả lời gì….

        - Em biết anh Nam về rồi phải không anh? Lại một câu hỏi nữa làm tôi chới với. 

        Thôi chắc phải cho cô bé biết thôi, còn bức thư để từ từ hãy cho cô ta biết sau vậy. Vì có lẽ Nam đã về chưa phải là điều đau khổ cho cô bé, tôi vẫn đoán rằng bức thư kia mới chính là mũi dao nhọn vào tận tâm can của cô bé…nên bức thư cứ từ từ đi.

        - Nhà có việc gấp nên anh Nam đã về rồi bé Mi…Tôi khó khăn nói được một câu trong khi miệng khô khốc.

        Chỉ chờ có chừng đó, mọi chực chờ, trông ngóng, nhớ thương bị kìm nén trong lòng nay bùng ra thành dòng nước mắt kết lại từng hạt, cô bé vẫn đứng bên thềm nhà nhưng sức nặng của thất vọng và đau buồn thu người cô ta lại, nhỏ bé vô ngần.

        - Sao về ...mà không nói gì với em hết anh ?

        - ….

        Tôi rất sợ những giọt nước mắt, chỉ biết đứng như “trời trồng” dưới cơn mưa vẫn rả rích từng giọt quanh thềm mà chẳng biết nói thêm câu nào và chẳng có lời lẽ nào có thể bảo vệ hay chống chế cho bạn tôi cả, vì từ mà không biệt, vẫn là phần lỗi của bạn tôi. 

        Cô bé vẫn cố dấu đi, quay mặt dưới từng lọn tóc, không một tiếng khóc nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ rơi đều lấp lánh dưới ánh đèn mờ mờ quanh cái sân nhỏ.

        Trời ạ…tôi đâu có ngờ sự tình lại như thế này, ngở tưởng nói vài câu, trao bức thư của Nam cho cô bé là tôi có thể thoải mái ra về. Nhưng trong lúc này, khi chứng kiến những giọt nước mắt của cô bé, cái sụp đổ của một cơ thể bé nhỏ trước vài câu nói của tôi, tôi mới thấy sự việc trầm trọng hơn tôi nghĩ….

        Nên tôi không thể ra về như một sự “chạy trốn” nữa. Tôi phải ở lại với cô bé, được chừng nào hay chừng ấy, biết đâu sự có mặt của tôi - như một sự sẽ chia - có thể phần nào an ủi cho cô bé lúc đau buồn nhất …ít ra là như vậy… 

        Lúc đó, tôi chỉ suy nghĩ được đến chừng đó và định bụng nếu cô bé bình tâm trở lại, tôi sẽ đưa bức thư cho cô bé, nhưng nếu trầm trọng hơn thì tùy cơ ứng biến vậy.

        Cái lặng thinh kéo dài, thời gian như đọng lại, nặng nề, cả hai cũng chẳng nói thêm được điều gì. Một bên bị nổi buồn, cái đau khổ lôi kéo về một thế giới nào đó, một bên thì chứng kiến từng giọt nước mắt xót xa của một cô bé cũng xót xa không kém nhưng chẳng thể thốt ra dù một lời để an ủi, chỉ biết đứng đó tần ngần và bối rối. Không biết trong hai người ai sẽ là người vượt qua cái im lặng bủa vây để xua tan cái không khi trầm uất này ? 

        Cái tâm trạng lạ kỳ…một mặt muốn thoát ra ngay cái cảnh trớ trêu này, một mặt lại giữ chân tôi với nổi buồn của cô bé. Một mặt muốn giao bức thư cho cô bé, coi như hoàn thành phó thác của bạn…một mặt lại muốn giấu biệt bức thư không chuyển cho cô bé vì sợ chồng chất thêm nổi buồn trên đôi vai bé bỏng kia.

        Tôi vẫn đứng đó ngổn ngang những giằng xé qua lại đang đảo lộn cái đầu nhỏ bé của tôi, cô bé vẫn lặng thinh với giọt nước mắt bao quanh nổi buồn.

        Thời gian trôi qua bao lâu tôi chẳng để ý đến, may mắn một điều là người nhà của cô bé lại chẳng hề hay biết ngoài kia đang có một vị khách u buồn đang chứng kiến nổi buồn của nhau, tôi và cô bé.

        Một ngọn gió ngược bất chợt thổi qua, cô bé quay về phía tôi:

        - Thời gian sau này anh Nam lạ lắm anh….hay tìm cách tránh né em, …lấp lửng gì đó…em cố hỏi mà ảnh không trả lời…em cũng không hiểu được.

        Có lẽ cô bé đã bình tâm trở lại nên bộc bạch với tôi.

        - Với anh, Nam cũng như vậy đó bé Mi …ừ thì anh cũng khó hiểu…Tôi buột miệng ra một câu “nói dối” không thể nào dở hơn…vì trong chuyện này có lẽ tôi là một trong ít người biết rõ nguyên nhân.

        - Ảnh có kể cho em nghe về cô giáo ở gần thường ghé nhà ảnh trên đó… nhưng em không hiểu ra sao cả. Cô bé nói tiếp.

        - ….

        Cả chuyện cô giáo này tôi cũng biết nữa…

        Ngay lúc này, tôi bỗng nhận ra tôi là một tên “đồng lõa” đáng ghét cùng với bạn tôi…cố dấu đi vài nguyên nhân quan trọng cho sự “trốn chạy” của Nam…và đột nhiên như có một linh tính nào đó liên kết những sự việc của Nam lâu nay với cô giáo kia làm cô bé bật khóc trở lại, lúc này là trước mặt tôi, không cần những lọn tóc che đi … Đây là lần đầu tiên trong mấy mươi năm, tôi thấy một khuôn mặt quá u buồn, chỉ vài cái chớp mắt lại kéo theo cả dòng nước mắt… 

        Tôi hoảng hốt thật sự, chỉ báo tin đi xa của một người mà hậu quả là cả một rừng nước mắt, chưa nói đến tâm trạng thế nào khi cô bé đọc bức thư kia.

        Tôi cố an ủi cô bé vài câu và tỏ ý muốn ra về, bức thư tôi sẽ không giao nữa… chỉ ngần ấy thôi cô bé đã đau buồn quá lắm rồi, cứ để mọi sự lặng thầm theo cách hiểu của cô bé là được rồi…hà cớ gì phải bồi thêm ngọn roi vào một cõi lòng hầu như đã tan nát.

        Đưa tay thấm vội giọt nước mắt, cô bé nói:

        - Dạ, thôi anh về đi không thì tối rồi, em cảm ơn anh đã cho em biết tin tức của anh Nam. 

        Dùng dằng, đứng chờ cho đến lúc cô bé chịu vào nhà, tôi mới quay đi.

        Cơn mưa ngoài kia vẫn ủ dột hắt từng giọt lên người, cơn gió thỏang qua làm tôi thấy lành lạnh…từng bước chân nặng trĩu đưa tôi trở lại đầu ngõ và con đường tối đen.

        Ngoái nhìn, tôi không thấy cô bé nữa, cánh cửa đã đóng lại.

        

        Một con chó đâu đó trong bóng tối nhảy xổ ra, sủa inh ỏi…giật cả mình, tôi né vào một góc tối của lùm cây, nhưng vẫn không cắt được dòng suy nghĩ của tôi về cô bé và những gì đã diễn ra trước đó.

        Đến đây coi như đã xong một phần việc và không xong một phần việc - cho biết tin của một người đã đi xa và dấu nhẹm không chuyển bức thư như bạn tôi yêu cầu …. tôi đang đúng hay sai ?

        Bước chân bỗng ngập ngừng…nên hay không nên giao bức thư…lần này trăn trở của tôi không là những giọt nước mắt của cô bé nữa mà là chuyện tôi có nên giao bức thư cho người nhận hay không ?

        Nếu dấu không giao bức thư thì sẽ không làm cho cô bé phải đau khổ thêm nữa, nhưng trái với sự giao phó của bạn tôi, mà giao cho cô bé chắc chắn tôi sẽ nhận được nhiều nước mắt hơn.

        Lúc còn với cô bé, tôi bị giằng xé bởi suy nghĩ nên ở lại với cô bé hay nhanh chóng thoát cảnh trớ trêu này…nay theo từng bước chân ra về, tôi lại rơi vào sự giằng xé khác là có nên giao bức thư cho cô bé hay không ? 

        Từng bước chân chậm dần lại, tôi đã ra đến đường lớn.

        Ý tưởng giao-không giao nhảy múa loạn xạ trong đầu tôi, đúng hay sai, sai hay đúng…tôi phải quyết định chỉ trong vài bước chân nữa thôi.

        Thật nặng nề…

        Trong thời gian chứng kiến cuộc tình âm thầm nhưng mạnh mẽ của hai bạn, tôi biết rằng đó là một cuộc tình thật đẹp, sâu đậm… nhất là với cô bé - như là tình yêu đầu đời - vô tình đi chung một đoạn đường - mặc dù chỉ là người đi bên cạnh -  nhưng hầu như đã chia nhau những buồn vui, nhớ nhung khi có nhau cũng như khi không gặp được nhau. Hơn nữa hai bạn đã tin tưởng tôi như một người bạn, người anh để chia sẽ những tình cảm đó. Nên có lẽ tôi phải làm tròn trách nhiệm mà bạn tôi giao phó.

        Quay phắt lại, tôi xăm xăm đi về phía căn nhà đã tắt đèn,… phải chuyển bức thư cho cô bé, và nếu có chứng kiến một trời nước mắt thì cũng phải hứng lấy sự xót xa của một người thôi… không thể nào khác.

        Nhưng khi đến cái giếng nước trước sân, với cái im lìm của căn nhà và bóng tối bao trùm cả những giọt mưa, tôi lại chùng xuống…ghé ngồi trên bờ giếng, cúi nhìn những giọt mưa bên hiên nhà làm bắn lên những bong bóng rồi vỡ đi từng cái một.

        - Ủa… anh chưa về ha ?

        Lần thứ hai, sự xuất hiện của cô bé thật bất ngờ giúp tôi khỏi phải kêu cửa trong đêm, thì ra cô bé vẫn chưa ngủ và đi đâu đó để phát hiện tôi bên bờ giếng.

        - Ừ …còn chuyện này nữa …nhưng cũng ngại nên chỉ biết ngồi đây bé Mi.

        - Có chuyện gì vậy anh? Câu hỏi từ giọng mũi đã bị nghẹt do khóc nhiều nhưng cũng nhẹ nhàng không kém.

        - Còn bức thư của Nam gởi cho bé Mi nữa…lúc nãy anh quên. Lần thứ mấy không biết, lại một lời nói dối dở vô cùng, tôi lập bập móc bức thư trong túi áo đưa cho bé Mi.

        - Vậy hả anh…em cảm ơn anh. Đôi mắt cô bé lại ngời lên tia hy vọng, vội vàng nhận lấy bức thư rồi chạy vào nhà sau khi vói lại với tôi một câu:

        - Anh chờ em một chút nhen…đọc xong em ra liền.

        Không kịp trả lời, cô bé đã bước vào nhà…thôi thì ráng thêm chút nữa để thấy “hậu quả” của bức thư ! Tôi lặng lẽ ngồi đó….chờ đợi trong lúc đêm vẫn dần trôi cùng với những hạt mưa.

        ….

        Tiếng động của cô bé làm tôi sực tỉnh…

        Đúng như tôi dự đoán, bức thư là nhát cưa cuối cùng đánh đổ cái cây đã lung lay, mỏng manh từ sự ra đi của một người, nay đổ sụp hoàn toàn, cô bé chầm chậm đến bên bờ giếng. Tôi đứng dậy nhường chổ vì sợ cô bé không còn bao nhiêu sức lực để giữ vững mình trên đôi chân.

Khóc…và khóc…đôi vai thỉnh thoảng rung lên nhè nhẹ…tôi thì cứ như mọc rễ xuống đất, đứng lặng thinh chứng kiến nổi niềm của cô bé giờ như đang lan dần qua bên tôi…cái ướt át của cơn mưa từ chiều đến bây giờ tôi mới cảm thấy lạnh…thấm qua từng thớ da thịt…

Một lần nữa, tôi lại chứng kiến cái cảm xúc tột độ, tận cùng của một cô bé yếu đuối, mất hết hy vọng về một người, tuy vậy cũng không xua tan được lòng thương nhớ cho một người. Cái đau khổ lúc này là vừa chấp nhận vừa phải chối bỏ chính lòng yêu thương của mình. Chấp nhận là mình khó quên được một người, nhưng đành phải chối bỏ để nó ra đi vì đã vuột khỏi tầm tay của mình.

        Lúc đó, tự nhiên tôi lại có cái mong ước ngông nghênh là nếu mình có phép sẽ biến Nam hiển hiện ở đây để cậu ta có thể cận kề, ôm lấy bờ vai bé nhỏ đang rung theo từng tiếng nấc ...vỗ về, an ủi những lời yêu thương. Nhưng nếu có cậu ta ở đây thì sự thể đâu có như thế này.

        Tôi lại ước là mình có thể san sẽ, mang bớt cho cô bé phần nào nổi thất vọng, sự đau khổ, niềm cô đơn…để cô bé có thể nhẹ nhàng, yên ổn hơn trong những ngày tới. Nhưng chỉ bằng những lời nói, tôi thấy thật vô dụng vì không thể ngăn nổi dòng nước mắt vẫn đang trào dâng.

        Cái cây nhỏ bé đã sụp đổ…cái cây bên nay, là tôi cũng đang lúng túng, khủng hoảng vì đã bơi lội, chứng kiến nổi buồn bất tận của một cô bé trong một đêm mưa bên cái giếng nhỏ trong sân nhà. Tôi cũng lây nổi buồn của cô bé….chùng hẳn xuống.

        Ở lại thêm một chút nữa chờ cho cô bé nguôi ngoai, tôi phải ra về vì đã tối lắm rồi…lang thang ngoài đường, tôi rã rời chưa muốn về nhà như gặm nhắm nổi buồn diệu vợi của cô bé nay vô tình lan sang tôi…..

        …..

        Thời gian sau, tôi có gặp Nam khi ra hội thảo hay công tác ở gần chổ tôi, mới biết là cô bé đã chuyển về Phan rang làm việc tại đó…tôi không hỏi tại sao Nam lại biết chổ của cô bé và biết thêm là Nam đã yên bề gia thất với cô giáo gần nhà. Chỉ vài câu với Nam là tôi đã chuyển bức thư cho bé Mi, tuyệt nhiên không đề cập đến tâm trạng và tình cảnh của hai người lúc đó. Cho đến lúc này tôi cũng không hề biết trong bức thư nói gì, viết gì…

        Cách đây gần 10 năm, tôi nghe tin Nam bị mất trong một tai nạn, nhóm bạn học tổ chức vào thăm và đưa Nam về nơi an nghỉ cuối cùng…tôi lại không đi được. Lần này là lần vĩnh viễn Nam chia tay với mọi người.

        30 năm, kể từ cái đêm bên bờ giếng, thỉnh thoảng vài ba lần tôi nhận được cuộc điện thoại từ cô bé … không hiểu sao cô bé lại có được số điện thoại của tôi…vẫn là những câu thăm hỏi thường tình nhưng tựu trung vẫn là hỏi thăm tình trạng của Nam, …thì ra đâu đó trong ký ức, bóng hình của một người vẫn chưa phai.

        Lần nào cũng vậy, nhiều câu hỏi tại sao được nêu ra…và tôi chẳng thể trả lời cho nổi, với những ray rứt trong gần 30 năm, dù cô bé đã có gia đình và có cuộc sống tương đối ổn định.

        Tôi cũng hiểu rằng… cùng với những câu hỏi tại sao, cô bé đã tự tìm ra nhiều câu trả lời khả dĩ ổn thỏa, nhưng không thể giải nổi ma trận nhiều cái tại sao từng lúc ám ảnh tâm tưởng của cô bé…và chắc rằng cô bé vẫn chưa hoàn toàn bằng lòng với những câu trả lời mà mình tự đặt ra để huyễn hoặc chính mình mỗi khi nhớ về cái thuở xa xưa ấy…

        Theo tôi, mọi chuyện xảy ra trên cuộc đời này đều có một lý do riêng của nó, tất cả đều như thế, không thể không có lý do và mỗi người có một cách lý giải riêng cho hành động của mình…có thể đó là điều đúng nhưng sẽ sai đi theo cách nghĩ của người khác.

        Trong một chuyện tình đẹp hay cách trở, ngang trái đều có lý do của nó, có thể đúng về bên này nhưng lại sai ở phía đối diện. 

        Biết đâu được, khi đi chung với nhau trong cuộc sống gia đình họ lại vấp phải những xung đột hay sự bất xứng mà họ chỉ tìm thấy được trong cuộc sống chung.

        Thế nên, dù ngang trái không có được cái kết có hậu cùng nhau, cay đắng thật nhưng hương vị của nó vẫn đậm đà, xót xa, nhớ thương vẫn còn đó cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua.

        Mẫu chuyện này chỉ ghi lại những ý tưởng, cảm xúc của người thứ ba từng chứng kiến một cuộc tình đẹp cho đến lúc chia lìa ngang trái bởi thành kiến của người ngoại cuộc…làm cho những người trong cuộc đành bất lực, gánh chịu không ít khổ đau, dằn vặt bao năm.

        ….

        Cách đây vài năm, tình cờ tôi gặp được cô bé trên FB có vẽ chững chạc hơn sau bao nhiêu năm, công việc, gia đình ổn định, với những thành đạt trong cuộc sống …nhưng rồi thỉnh thoảng vẫn vương mang nổi buồn qua ngày tháng và loay hoay với những câu hỏi tại sao.

        Sau khi có được ý kiến của cô bé - tôi vẫn muốn gọi cô ta là bé Mi như ngày nào - tôi ghi lại câu chuyện này, như một lần trả lời cho những câu hỏi của cô bé và phần nào chia sẽ, an ủi nổi buồn của cô ta.

        ...”Em, anh xin em một lần cuối

        Đừng trách anh, đừng giận anh nhé em

        Em, anh van em, em nói đi

        Em nói sẽ không bao giờ buồn


        Nếu ngày mai lỡ chúng mình xa nhau

        Anh chôn dấu đời ngàn năm lạnh giá

        Nếu ngày mai lỡ chúng mình xa nhau

        Anh xin muôn kiếp yêu em mà thôi”…

        (“Lời cuối cho em” - Nguyễn Vũ)

        Hương vị vẫn là hương vị của tình yêu, nhưng đắng cay đến nổi chỉ nếm một lần mà đau đến trọn đời…thôi ...chi bằng thả nó cho mây ngàn trôi.

        Hãy vững vàng lên cô bé, chuyện đã qua thật lâu rồi, hãy để cho nó qua một cách bình yên, còn lại là chính mình với cuộc sống đầy khó khăn bất trắc trước mặt đang cần một trái tim mạnh mẽ và nhiều nụ cười hơn.

        Mong thay sự bình an cho cả hai người…

     NB: Bài viết này có thể xem như lời trần tình của một người bạn nói thay cho một người đã ra đi mà trước đó không thể nói nhiều hơn với một người.

        LeBinh

        Nguyên tiêu 

        Năm Nhâm Dần.

        15-02-2022

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2022

Ở đâu




        Con người biết cách tạo ra những khung cảnh thiên nhiên để nhìn ngắm và giải tỏa bớt những áp lực, những căng thẳng, đối kháng trong cuộc sống để thấy bình yên dù trong phút giây….nhưng lại chưa thể tạo được cái cách yên bình, an lạc ngay trong chính mình.

        NB: Cái tật đi đâu cũng hay “bấm lén, bấm chùng” mấy cảnh hay hay nhà bạn. Mong AE, bà con thông cảm.

        LeBinh

        15-02-2022.


Bình nhiên…

 



        Cách đây 2 năm trong một phiên chợ Tết, tình cờ tôi gặp một khoảnh khắc, một con người mà suốt thời gian qua, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp chính tôi trông mong một lần gặp lại.

        Có câu nói “giai nhân nan tái đắc” - người đẹp thường khó gặp lại - mà nếu có gặp lại lần sau, lần nữa ắt hẳn có một cơ duyên nào đó với “người đẹp” này!....ít ra cũng là cái duyên được gặp. 

        Người này thì không đẹp, thật sự là vậy….nhưng vẫn “nan tái đắc”!

        ….

        Trong một cung đường được chắn lại sắp xếp cho nhiều gian hàng với các loại thực phẩm, hoa quả, vật dụng… cho một phiên chợ Tết, trong cái tất bật của mọi người qua lại, chọn lựa vội vàng nhiều thứ cho những ngày Tết sắp đến, tôi chật vật chọn cho mình một chổ đứng để ngắm nhìn mọi thứ đang chuyển động trước mặt mình chẳng theo một trật tự nào cả.

        Tiếng người mua bán, tiếng còi xe qua lại, tiếng động trong các quầy hàng… đâu đó tiếng sủa ăng ẳng của vài con chó đang giành nhau chút thức ăn.

        Tôi đắm chìm với những khung hình chạy vội vã trước mắt cùng với dòng âm thanh đủ loại trong cái bình thản an nhiên của một người đang ngắm nhìn mấy chú chim nhảy nhót trên cây.

        Đúng vào lúc đó, tôi chợt thấy một hình ảnh mà sau này vẫn lay động khi tôi có dịp nhớ lại. 

        Một anh chàng, đầu bù tóc rối - đúng nghĩa là như vậy – đang chậm rãi từng bước chân trong đôi dép sờn cũ, mòn vẹt;  dắt theo một con chó được cột vào một dây dẫn, một con khỉ đang cố bám vào lưng con chó vì sợ rớt xuống đường, mắt lấm la lấm lét nhìn ra dòng người chung quanh.

        Có điều gì đó tương phản giữa những hình ảnh này…

        Một bên là cái chuyển động rộn ràng, đông đúc, ồn ào của phiên chợ…một bên là cái chậm rãi, im ắng, nhẹ nhàng của bộ ba người-chó-khỉ.

        Một bên là những người còn có khả năng để mua sắm chút gì đó…một bên là cái thiếu thốn cùng cực chỉ chực chờ để “đi xin”…

        Nhưng lạ một điều là anh chàng này không xin ai và hình như cũng chẳng muốn xin cái gì…chỉ là đi qua …đi qua…chậm rãi từng bước…từng bước. 

        Một bên là cái nhập thế tột cùng …con người phải hòa lẫn vào cái hiện tại đang diễn ra và sống hết mình cho nó…một bên là cái lơ đãng, mơ hồ như một người mộng du giữa những người đang tỉnh thức bên cạnh anh ta.

        Vội vàng lấy cái điện thoại, tôi bấm nhanh vài tấm hình anh chàng này … rất ngại vì có lẽ anh ta cũng chẳng muốn ghi lại cái hình ảnh thảm hại của chính mình… nên tôi chỉ lấy khung hình từ phía sau...và chỉ vài tấm.

        Loay hoay coi lại mấy hình đã chụp…lúc quay lại thì chẳng thấy bóng dáng anh chàng này cùng với con chó và con khỉ đâu cả….

        Rảo bước vội qua vài dãy hàng quán, tôi cố tìm anh chàng này trong dòng người đông đúc, nhưng quái lạ tôi chẳng nhìn thấy bóng dáng anh ta đâu cả.

        Thì ra trong cái chậm rãi, từ tốn đó vẫn có điều thật chóng vánh…mọi thứ diễn ra thật nhanh, từ những suy nghĩ trong đầu tôi đến lúc tôi chẳng còn thấy anh chàng này nữa…và rồi mọi thứ vẫn xảy ra như không có điều gì quan trọng cả….bình thường thôi.

        ….

        Đã 2 năm trôi qua, thỉnh thoảng tôi nhớ lại những hình ảnh, những tương phản như 2 thái cực của một khung cảnh, của một thời khắc đồng thời xảy ra trong một phiên chợ Tết và rất muốn một lần gặp lại anh chàng này để xem thử - qua một thời gian - anh ta có gì thay đổi hay không ? hoặc giả cái tương phản này còn tồn tại trong nhận thức của tôi hay không ? 

        Anh chàng này đã không còn nữa ? …Con khỉ có còn đeo bám trên lưng con chó hay không ? Bọn chúng đi về đâu ? 

        Hay là cái tương phản, bất đối xứng đã triệt tiêu, không còn nữa ?

        LeBinh

        03-02-2022.

        Hình chụp: Chợ Tết năm 2020.

Hẹn lần…

 

Ngày nọ…

- Em lên nhà anh nhen…

- Chi ?

- Thăm anh mà…

- Vắc xin ?

- Dạ em tiêm được 2 mũi rồi anh…

- Chưa được.

- …!!

        Ngày kia….

- Em vùng xanh rồi anh.

- Tao vùng cam…chưa được !….ráng gồng đi.

- …!!

        Ngày nữa….

- Em tiêm 3 mũi rồi anh.

- 14 ngày ?

- Dạ chưa anh.

- Vậy thì chưa được.

- …!!

        Ngày qua…

- Vắc xin 3 mũi lâu rồi anh…

- Khẩu trang?

- Dạ …ngoài đường hay đi đâu em đều đeo, về nhà thì cởi ra, người nhà mà…anh cũng là người nhà của em mờ… 

- Mấy người ?

- Dạ …em với ông bạn thôi anh.

- Mấy mét ?

- Dạ 2 mét anh ….em nhớ mà …nhưng vui quá thì mét rưỡi, 1 mét được không anh ?

- Bó tay….!!

…..

        Chỉ là chốn đơn sơ, heo hút…nhưng chim lại muốn tụ hợp về…thôi thì cứ rộng cửa đi… để con sáo chọn cành cây mà hát, mà đàn, cũng là để nghe lại nhiều chuyện xa gần của anh em, hà cớ chi ? Mà cũng lâu rồi.

        Dù không gian, thời gian có chia cách mọi người, nhưng cái tình, cái thương, cái nhớ vẫn không quên và mãi giữ cùng nhau.

        Thôi thì thôi vậy !

        LeBinh

        16-01-2022.

Bạn bệnh.

Thân tặng bạn….NT.

        Mọi vật luôn tiếp diễn không ngừng, khoảnh khắc qua đi lại nối tiếp khoảnh khắc khác…liên tiếp, vô tận tạo ra dòng chảy của cuộc sống.

        Cũng như thế niềm vui nối tiếp nổi buồn và trong nổi buồn lại nhen nhúm cho những niềm vui tiếp theo (biết đâu là thế !)…biến chuyển hàng ngày giờ trong tâm tưởng của mỗi một con người.

        Hôm qua, có tin vui …nhưng ngay sau đó lại có một tin buồn ….và rồi cứ thế. Buồn rồi vui….vui lại để buồn…như những nhịp đập của thời gian, nhịp đập của cảm xúc.

        Một bạn cũ…thật là cũ…cũ gần cả nửa đời người…chỉ gặp một thời gian còn là học sinh trung học và rồi mãi đến tận bây giờ vẫn là những cmt hay tin nhắn qua lại trên FB….còn lại là những hình ảnh của bạn, của gia đình bạn qua những dòng stt ngắn ngủi.

        Bạn ấy có những điều mà càng ngày tôi càng thấy nhiều sự trùng hợp giữa tôi và bạn…

        Hình nền trong FB page là một hình tôi bấm về một buổi sáng trên bờ biển khi nhìn thấy bóng trăng còn treo lơ lững trên bầu trời…”Trăng lạc giữa ban ngày” …bạn ấy cũng chọn hình nền là biển và nói “Tớ và bạn đều chọn biển làm hình nền ha…” …thì ra tôi vẫn có cái thú ngắm nhìn biển, chọn biển làm hình nền và bạn ấy cũng thế.

        Tôi tìm được trên trang của bạn những hình ảnh bạn “đi săn”….à thì ra là “săn ảnh”….lúc bạn đi về những vùng miền, xa hẳn cái bụi, khói của phố phường, đến những nơi mà con trâu, cái cày, đồng ruộng, cây lúa… vẫn là những hình ảnh thân thuộc từ thuở nào.

        Bạn đã chọn để bấm đa số là hình ảnh của quê làng mộc mạc, lũy tre, con đò, dòng sông, bóng chiều, buổi sáng mù sương ….ở những địa điểm khác nhau tại Huế.  Những hình ảnh mà hầu như ít khi tôi găp được trên FB của nhiều người – hay có thể là tôi chưa từng gặp những hình ảnh như thế trên cõi mạng.

        Tôi lại thích thể loại như thế vì ít nhiều nhắc nhớ đến thời thơ ấu sau lũy tre làng, bờ ruộng, con sông, … dầm mình trong bê bết bùn non để bắt vài con cá lòng tong….lõm bõm theo từng đám ruộng vừa gặt xong còn trơ gốc rạ để bắt vài con cá sót lại dưới những vũng nước cạn queo…hay bắt từng con chuồn chuồn kim, chuồn chuồn ớt cắn rún để biết bơi !! ..và nhiều thứ hơn nữa cho một thằng bé suốt ngày chỉ biết rong chơi trên ruộng đồng.

        Nên rất thích coi đi coi lại mấy hình của bạn ….

        Và nhiều hình ảnh của bạn bè xưa…được bạn chuyển lên trang…qua đó tôi được nhìn lại nhiều bạn cũ …người thì nhớ …người cũng đã quên đi theo năm tháng.

        Tôi thầm cảm ơn bạn…người bạn có chung nhiều sở thích.

        ….

        Tình cờ sáng qua, tôi nhận được tin nhắn của bạn…từ lâu bạn bị bệnh nhưng chỉ một số ít thân hữu biết thôi… bạn còn kể một số triệu chứng kèm theo …và theo tôi bạn bệnh nặng và cần đến sự chăm sóc đặc biệt.

        Đọc xong tin nhắn của bạn miệng tôi tự nhiên khô khốc, đắng chát…những tiếng u u vang lên trong đầu, tôi thẫn thờ nhớ lại mọi stt của bạn cũng như những cmt của tôi trên trang của bạn….có thể thế sao ? Hèn chi lâu nay tôi chỉ thấy bạn post những kỷ niệm của mấy năm về trước ..ít thấy những stt mới.

        Có thể nói sao đây với những cảm xúc của tôi với một người bạn đang bệnh …không thể chỉ vài dòng, vài chữ để nói lên tình cảm thân thương của mình với một người bạn xưa, khi bạn ấy đang một mình chống chọi lại với cơn bạo bệnh.

        Sáng sớm không ngủ được, tôi viết một mạch, chạy theo cho kịp những dòng ý tưởng nhảy ra trong đầu - tôi chưa từng lúc nào viết nhanh như vậy - vài dòng gởi bạn như một lời xin lổi vì đã không biết tình trạng của bạn hoặc có thể có những cmt của tôi làm bạn không vui chăng ? như hiện nay….

        Thôi thì nếu có gì mong bạn thông cảm hỉ xã…

        Qua đây, tôi cũng cầu mong bạn có thêm nhiều nghị lực, kiên cường trong ý chí để vượt qua bệnh tật và những khó khăn, trở ngại hàng ngày….giữ gìn sức khỏe được chừng nào hay chừng ấy…coi như phải sống chung với bệnh tật trong cái bi tráng của chính mình.

        Bạn nhé…!

        Cầu mong…

        LeBinh

        28-01-2022

        NB: Hình ảnh - mượn trên trang của bạn -, bài viết được cho phép post và nhận được reply rất cảm động của bạn. Cảm ơn bạn nhiều….NT.