Vợ chồng nhà nọ...năm nào cũng vậy chàng đều tặng nàng lúc thì bó hoa đủ các loại, lúc thì bánh kẹo, chocolat, lúc thì một cử cafe đêm, một tiệc nhỏ ấm áp ở nhà hàng...hay đủ thứ quà lặt vặt, linh tinh không tên mà chàng nghĩ ra cho ngày Lễ Tình nhân để tặng nàng, mặc dù họ chẳng còn là tình nhân nữa mà ván đã đóng thuyền bao nhiêu năm....(có điều chàng không để cho nàng bận tâm vì chuyện tặng quà nên hình như chưa có năm nào nàng tặng cho chàng cái chi cả)...thôi thì cũng được ...vì mình là đàn ông mờ !
Lễ tình nhân năm nay lại đến...sau mấy ngày suy nghĩ mà chàng chẳng tìm được món quà nào mới, hay, đẹp, lạ hơn để tặng nàng....không lẽ lại mua mấy thứ quà đã tặng như mọi năm….thế là "tắc tị".... !
Cách mấy ngày trước Lễ, sau buổi cơm chiều....vì không tìm ra quà tặng cho năm nay nên ân cần chàng hỏi:
- Valentine năm nay, em muốn anh tặng gì cho em đây ?
- Ồ,... năm nào cũng tặng, chắc anh có kinh nghiệm chuyện quà cáp rồi...sao lại hỏi em ?
- Là vì mấy năm trước, hễ nghĩ tới em trong ngày này, gặp cái gì đẹp đẹp, dễ thương hay có gì lạ anh đều tìm về tặng em cho vui, năm nay anh muốn để em chọn món quà em thích và khác hơn mọi năm một chút mà.
Trầm ngâm một hồi lâu, nàng ngập ngừng:
- Em cũng chẳng biết chọn quà gì nữa anh,...hay là anh cứ chọn như mọi năm đi...
Cứ ngỡ đá quả bóng "chọn quà" về bên nàng một năm...ai ngờ nàng lại chuyền ngược về phía mình...anh lúc lắc cái đầu, vẫn chưa tìm ra món quà để tặng...
Bất chợt, một ý tưởng xẹt qua đầu anh, hay quá, anh vội nói:
- Rồi anh biết rồi, năm nay anh sẽ tặng em một món quà đặc biệt ha..
Ngạc nhiên nàng hỏi:
- Quà gì đặc biệt ghê vậy anh ?
- ….
- ….
- Anh sẽ tặng “anh” cho em ha ? Chàng tưng tửng.
Ngẩn người ra, nàng nói:
- Trời đất...mấy mươi năm nay anh là của em rồi, ...hổng lẽ anh lấy đồ của em để tặng cho em ha ? Không được nhen...với lại anh giờ cũng già rồi, đầu bạc gần hết, chỉ để mà coi thôi...đem tặng ai mà lấy... ?
Nghe nói chàng "ấm ức" quá, nhưng lỡ phải theo, chàng tiếp:
- Vậy thì anh tặng em trái tim và cả tấm lòng của anh nha ?
Lúc này thì nàng bật cười:
- Vậy ha anh ?...hình như em nghe anh hay nói tấm lòng anh bị gió cuốn đi rồi mà ? Bây giờ còn được bao nhiêu mà cho em ?...Còn trái tim của anh thì em cũng có đây rồi…Em không lấy nữa đâu.
Biết nàng từ chối như thế thà chạy ra đường kiếm gì mua tặng nàng như mọi năm cho xong…quả thật khi không lại vướng vào chuyện rắc rối…..vừa suy nghĩ chàng vừa tìm thêm cách nào để làm vừa lòng nàng.
Chàng tiếp:
- Thôi được rồi em, vậy em coi món này được không ha….
- Món gì vậy anh ? Ngạc nhiên nàng hỏi.
- Anh sẽ tặng cho em một “oshin” ha…
Lúc này thì nàng ngạc nhiên thật sự:
- Ủa anh…nhà mình đâu cần oshin anh…hơn nữa ở đâu mà anh tặng em một người như thế….?
- Ơ mà…nhà mình cần đó em …chẳng hạn như để giặt đồ, rửa chén bát cho em nè… lau nhà, chùi toilette…chở em đi chợ, đi khám bệnh, chở em đi rong rong lúc em buồn nè…buổi tối dặn em ngủ sớm, buổi sáng thức em dậy tập thể dục nè, chưa kể lúc em bị trái gió trở trời còn xách giỏ đi chợ lo cơm nước cho cả nhà, chén cháo hành tiêu thịt bằm cho em giải cảm nè…Chàng kể ra một lô lốc công việc cần phải có một oshin đảm nhiệm …mà hình như còn muốn kể nữa….
Nàng bèn ngắt lời:
- Chà chà…công việc cũng nhiều quá ha….không biết tìm đâu cho ra một oshin như thế anh ?…mà nếu có thì anh…thì anh …phải trả tiền công đó nhen….em không biết đâu, vì anh tặng mà… Ai ?…mà ở đâu vậy anh ? Nàng thắc mắc.
Chàng im lặng mỉm cười không nói.
- Ai vậy anh ? Nóng lòng nàng hỏi:
Lại im lặng, chàng chưa vội nói:
- ….
Tuy vậy khi thấy ánh mắt nàng cụp xuống, mặt tiu nghỉu, chầm chậm từng chữ chàng nói:
-….Là anh đây chứ ai…hihi …và anh chẳng cần ai trả công cho anh hết…Có được không em ?
- Ôi !…”oshin” yêu quý của em …thì ra là anh. Sau một lúc im lặng nàng như chợt hiểu ra đó là gì.
Vậy là món quà cho Lễ Tình nhân năm nay được giải quyết ổn thỏa giữa hai người và cái cười rạng rỡ tươi tắn trên khuôn mặt sáng ngời của nàng đã làm cho món quà này có ý nghĩa hơn nhiều năm trước.
(Chuyện vui ngày 14-02).
LeBinh
14-02-2020.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét