Người ta thường nói thời gian có thể bào mòn tất cả…mọi việc, mọi vấn đề, cái vui, cái buồn, …ngay cả cái đau khổ triền miên cũng vơi đi theo tháng ngày.
Tuổi tác cũng vậy…nó góp phần cùng với thời gian hủy dần mọi thứ …kể cả ký ức cũng dần trôi vào quên lãng. Cho đến một lúc sẽ xóa nhòa mọi thứ như sóng xóa từng bước chân trên bờ cát.
Cái lãng quên… sẽ xuất hiện từ từ, xóa dần từng chút một làm ta không biết nó tịnh tiến như thế nào, chỉ biết sau một thời gian ta chẳng còn nhớ gì nhiều, cố mà lục tung ký ức cũng chẳng thể nào nhớ nổi điều ta cần nhớ.
Từ năm trước cho đến những ngày đầu năm nay, hắn bỗng nhận thấy ký ức hắn dần bị phôi phai từng chút một.
Có phải vậy không ta… ??
Từng lúc …từng lúc, hắn phát hiện ra …
Có lúc cầm cây bút trên tay lại loay hoay đi tìm chỗ này chỗ nọ, cho đến lúc phát hiện ra mình đang cầm cây bút trên tay.
Cái điện thoại, nhớ là để chỗ này …lại lục tung mớ quần áo chỉ để bực bội vì tìm không thấy.
Từ nhà trên xuống nhà dưới, nửa chừng đứng chựng lại ngẩn ngơ vì không biết hắn sẽ xuống nhà dưới làm gì. Mấy phút sau mới biết là hắn đang đi tìm nước uống !!
Con đường sẽ đi là con đường phải quẹo trái ở ngã tư đầu tiên…hắn vô tư chạy thẳng một mạch và dựng xe bên vệ đường để hỏi lại mình đi đâu đây ? …mới biết là đang lộn đường …
…
Từng chút một, hắn phát hiện nhiều chuyện hơn về cái “đãng trí” lúc có lúc không này…
Chuyện chưa phải là trầm trọng cho lắm …có thể coi đó là những triệu chứng ban đầu và chưa ảnh hưởng lắm đến cuộc sống và nhất là chưa ảnh hưởng đến mọi người. Có thể tạm chấp nhận và tha thứ được.
Nhưng rồi tác hại của nó dần lan tỏa….
Chuyện là hắn có cô bạn nhỏ, từ lâu không gặp, tình cờ gặp lại và đây là mẫu thoại của hai người.
- Chào em …lâu quá không gặp ha…Em có khỏe không ?
- Em nào vậy ? Cô bé dấm dẳng.
- Thì em là H phải không ? Hắn ắc ứ, cứ tưởng mình quên…nhưng hắn không quên mà.
- Ừ.. thì đúng là H đây …
- Anh nhớ mà…đúng là em rồi. Hắn có vẽ vui vì cô ta xác nhận hắn còn nhớ.
- Nhưng không phải là em…Cô ta vội đáp như muốn chặn cái cười mỉm của hắn lại.
- Trời đất…sao lạ quá em…đúng là em nhưng không phải là em …là sao hả? Nụ cười vội tắt, hắn ngẩn mặt ra.
-….!?
Một cái liếc ngầm chẳng chút thân thiện nào từ cô bạn.
Lúc này hắn mới vội “thủ thế”,… không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khi cô bạn đang ngắm nhìn hắn với vẽ lạ lùng pha chút diễu cợt.
- Ừ thì đúng là H đây…Nhưng lại được lên “chức” và già đi hả ?
- Ủa ..sao kỳ quá ha ?!…Hắn cũng chưa kịp hiểu ra vấn đề.
- Chú cũng chưa nhớ ra hả ?
Từng chữ “hả” của cô như từng gáo nước dội xuống cái ngu ngơ của hắn …cũng chưa nghĩ ra…nhưng lờ mờ phần nào hắn đoán được đang có chuyện gì đó.
- Sao lại có chữ “chú” trong này nè ? Hắn gãi đầu thầm nghĩ.
- ….?
- ….!!
- Đã nhớ chưa chú ? Cô bạn lại gằn giọng.
Lúc đó cái u mê ám khói trong đầu hắn hình như được chiếu rọi rõ hơn một chút, bỗng lóe lên, …giật mình, hắn nghĩ:
- Trời ạ !….hình như cô bạn này nói đúng đó, trước kia mình kêu cô ta bằng cháu và xưng chú mà. Nay bỗng dưng kêu là “em”, biểu sao người ta không phản ứng ?
Thấy hắn lần chần, cô bạn nói tiếp:
- Chú đã nhớ ra chưa ? Trước kia cháu là cháu…một thời gian không gặp, tự nhiên bữa nay lên chức “em”…dĩ nhiên là chú sẽ “xuống” là “anh”….chú làm cho cháu già đi để cho chú “trẻ” lại phải không ?
Một câu tràng giang đại hải của cô bạn làm hắn tỉnh hẳn ra và nhớ lại rằng mình đã quên mất cái chú của mình và cái cháu của cô ta. Hắn đâu muốn ai già đi, cũng chẳng muốn mình trẻ lại, đúng là mình đã quên chuyện này. Hắn đành xuống giọng:
- Chú hiểu rồi.Vậy chú xin lỗi ha…lần sau chú sẽ nhớ.
- Nếu chú không nhớ, lần sau cháu sẽ kêu chú bằng “bác” hớ. Cô bạn bồi thêm một câu theo sau cái cười đau khổ của hắn.
….
Hết biết !!
Có quên gì thì quên, nếu có nặng hơn, xin cho còn nhớ con đường …không thì lạc trôi mất nẻo đi về.
Chưa đến chỗ mà đã lẩn…thẩn rồi.
LeBinh
04-01-2021.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét