Ngày lên

Một ngày tự nó đã là một đời với nhiều cung bậc khác nhau. Hãy sống trọn vẹn cho một ngày.

Âm nhạc và hoa hồng

Âm nhạc và hoa kết nối những cảm xúc và thăng hoa cuộc sống.Hãy trân quý và tận hưởng.

Chiều của biển

Một ngày sắp qua với những việc làm được và chưa làm được. Đừng để hoài phí một ngày sẽ qua.

Niêm hoa vi tiếu

Chân lý là mặt trăng trên cao, cũng xa mà cũng gần. Hãy đi theo con đường mà Ngài đã chỉ cho ta.

Hoa Vô ưu

Cuộc sống với bao nhọc nhằn và đầy toan tính. Hãy tỉnh thức, buông bỏ mọi âu lo, sống thanh thản trong hiện tại

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Điều hoàn mỹ nhất


          Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm người nối dõi.

          Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng: “Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta một chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”
          Hai đệ tử vâng lời thầy đi tìm lá.
          Thoáng chốc, người anh quay về và trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm:
          “Thưa thầy, tuy chiếc lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ nhất mà con thấy”.
          Người em đi cả ngày trời và quay về với hai bàn tay trắng, người em nói với vị đại sư:
          “Thưa thầy, con đã tìm và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất.”
          Cuối cùng, vị đại sư đã chọn người anh.
         “Tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất”, chúng ta vẫn cứ luôn nghĩ đến việc “hoàn mỹ nhất” nhưng nếu bạn cứ một mực đi tìm mà không nhìn vào thực tế, không so sánh với thực tế thì bạn cứ phải vất vả để rồi… trắng tay. Cho đến một ngày nào đó, bạn mới phát hiện rằng: Chỉ vì mãi đi tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất mà bạn đã bỏ qua biết bao cơ hội lớn một cách đáng tiếc!
          Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất của con người cuối cùng có được bao nhiêu?
          Trên đời này đã xảy ra không ít chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế đi tìm “chiếc lá hoàn mỹ nhất”, coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn.
          Điều quan trọng là thái độ của bạn như thế nào khi đối diện với nó. Trong cuộc sống chúng ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm lại, từng bước từng bước tìm thấy chiếc lá mà bạn cho rằng là hoàn mỹ nhất…

Bài học về sự tự giác

           Ngày xưa, có một ông vua nọ sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Sau đó, ông nấp vào bụi cây gần đó và theo dõi.

          Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh, nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Sau khi quay trở lại xem,ông nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ tảng đá vừa được di chuyển. Đó là một một món quà của đức vua ban cho người dịch chuyển được tảng đá.
           Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.

Không ai là vô dụng

         
           Có một chàng trai, không thi vào đại học, cha mẹ đã tìm một người vợ cưới về cho anh. Sau khi kết hôn, anh dạy học tại một trường tiểu học trong làng. Vì không có kinh nghiệm, nên chưa đầy một tuần anh đã bị học sinh tẩy chay, khiến anh bị sa thải.

          Trở về nhà, người vợ khẽ khàng lau nước mắt cho anh, an ủi nói: “Những việc không vừa ý mình thì có đầy ra đó, có người trút ra được, cũng có người trút không được, anh không cần phải thương tâm như vậy, cũng sẽ có nhiều việc thích hợp hơn đang chờ anh kia mà”.
          Về sau, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về nhà vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: “Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?”.
          Anh lại trải qua rất nhiều công việc, nhưng cũng vẫn thế, phần lớn là bỏ dở nửa chừng. Thế nhưng, mỗi lần anh chán nản thất vọng trở về, người vợ lại luôn luôn an ủi anh, chưa bao giờ than trách một câu.
         Lúc hơn 30 tuổi, anh nhờ vào khả năng thiên phú về ngôn ngữ, làm trợ giảng tại trường khuyết tật. Về sau, anh xây dựng được một trường khuyết tật khác. Sau đó, tại rất nhiều thành phố, anh lại xây dựng được rất nhiều phân hiệu khác. Từ đó, anh đã là ông chủ có ngàn vạn tài sản rồi.
        Một ngày, công thành danh toại, anh hỏi vợ rằng: “Mỗi lúc anh cảm thấy tiền đồ vô vọng, điều gì đã khiến em lúc nào cũng có lòng tin với anh như vậy?”
       Cô trả lời mộc mạc, đơn giản:
“Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được… thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì một mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”.

Trên thế gian này không ai là vô dụng cả, chỉ có điều chúng ta không đặt họ đúng vị trí mà thôi.
(ST)

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

THỂ TÍNH VÀ HUỆ NHÃN

  
    Một hôm, ngài Quế Sâm, ngài Trường Khánh, ngài Bảo Phước là ba vị Thiền sư đạt đạo cùng đi vào Châu Thành, chợt thấy một đóa mẫu đơn bên đường.    
    Ngài Bảo Phước nói:
    - Một đóa hoa mẫu đơn đẹp.
    Ngài Trường Khánh bảo:
    - Chớ để con mắt sanh hoa.
    Ngài Quế Sâm liền bảo:
    - Đáng tiếc một đóa hoa.
    Như vậy, chỉ là một đóa hoa, nhưng đã đi từ mắt vào đến sự suy nghĩ phán xét của 3 vị thiền sư, đi từ thể tính đến tự tính, từ sắc đến tưởng. Đó là do cái kiến chấp thể tướng từ 3 vị về một đóa hoa mà sinh ra.
    Con mắt sinh hoa là con mắt thể tướng nhìn hoa để biết rằng có hoa, nhận thức rằng có một đóa hoa hiện hữu trước mắt mình, cũng đáng tiếc cho đóa hoa là hoa không có thực tính để nhìn nhận đó là hoa.
    Thiền sư Duy Tín có nói: “Trước ba mươi năm khi chưa học đạo thì thấy núi sông là núi sông. Sau khi học đạo, hiểu đạo lý thì thấy núi sông chẳng phải là núi sông. Sau ba mươi năm thấy núi sông trở lại là núi sông”.
    Chưa hiểu đạo, thấy cái trước mắt mình thì biết cái đó đang ở trước mặt mình với hình trạng như thật. Núi là núi, sông là sông. Thật vậy. Khi hiểu đạo rồi, nhìn thấy mọi thể tính của sự vật đều là không, toàn là giả hợp, nên dù cho thấy nó trước mặt nhưng tướng tính của nó vốn là không. Sự vật không còn là sự vật nữa, núi không là núi, sông không là sông, chỉ là những ngộ nhận mê lầm của mắt và tâm chấp. Khi hiểu rốt ráo con đường đạo trong chính mình mới thấy núi cũng là núi, sông cũng là sông, lúc còn lúc mất, tồn tại hay mất đi chỉ là vọng tưởng của tâm.
    Mang nhiều, gánh nặng từ ngũ uẩn, mê chấp, biết lúc nào mới thấy núi chính là núi, sông chính là sông.
    Hãy bước đi trên con đường đạo mà Đức Phật đã chỉ cho ta, hầu mong khai thị huệ nhãn trong mỗi người của chúng ta. Để có ngày nào đó sẽ thấy được núi sông như thế nào.