Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

Lá lìa cành.

Lá lìa cành.

Buổi sáng, cả dãy phố bỗng sôi động và tỉnh hẳn sau một đêm yên ắng …vì sự ra đi của một người.
Thật sự khi nói đến những cảm xúc, lòng thương yêu, sự lưu luyến trước cái chết hay một bước từ giã cõi đời của một người nào đó, chắc hẳn chung quanh ta, vào các thời điểm khác nhau nơi nào cũng có, chúng ta luôn trân trọng những từ ly đó và luôn giữ những kỷ niệm cho dù đau thương trước sự ra đi của một người.
Anh chàng lang thang này, tạm coi như là không gia đình, từ lâu đã sống ở khu vực một chợ cũ chưa bị đập phá sau khi chợ đã dời đi một địa điểm khác.
Hàng ngày qua lại tôi vẫn thấy anh ta ngồi đó một mình, lặng thinh tư lự bên chai rượu và mấy miếng mồi đơn sơ cho buổi nhậu, ở trần, tóc tai phủ gáy, râu ria mọc dài…ngồi đó hàng ngày …và buổi tối cũng ngay tại cuộc nhậu đó anh ta nằm cong queo với cái chăn mỏng quấn quanh mình khi trời trở lạnh cho hết một đêm dài.
Mặc ai qua lại, mặc ai đang nhìn ngó, anh ta chẳng màng để ý đến và cũng chẳng làm phiền ai, không nói đến ai cũng như chẳng buồn đến thế sự đang nổi trôi ngoài kia. Cái sôi động nhất trong anh có lẽ là dòng xe chạy qua rầm rập trên con đường trước mặt anh ta…còn lại tất cả có lẽ chỉ đong đầy trong một ly rượu.
Tôi chẳng thấy mấy khi anh ta ăn…chỉ là uống và uống ….dĩ nhiên thức uống mà anh ta thích …vẫn là rượu.
Bà con trong dãy phố và tôi vẫn thỉnh thoảng mang cho anh ta ít tiền, quần áo hay thức ăn, tuy vậy anh ta chỉ thích lấy tiền vì là thứ dễ dùng để mua rượu nhất.
Thỉnh thoảng cũng có vài người, như là anh em hay bà con của anh ghé lại sửa soạn tóc tai, đem cho anh ít thức ăn, áo quần, ít tiền, chuyện trò với anh và khuyên anh nên về nhà…vì thật ra anh ta vẫn có một gia đình nhưng có lẽ đã có những mâu thuẫn, xung đột nên anh ta nhất quyết không trở về và có lẽ cũng đã chuẩn bị cho mình một cái chết xa nhà.
Vậy đó, cái gì đến chắc hẳn phải đến, sáng nay qua một thời gian dài ăn uống thất thường, anh ta bỏ luôn cái thói quen được uống hàng ngày, nằm đó và lặng lẽ ra đi như cái lặng lẽ vốn có hàng ngày của anh. Lặng lẽ như  chiếc lá lìa cành, không chút ồn ã, vọng động.
Tôi đã vận động bà con trong dãy phố quyên góp được một số tiền như là chút hành trang cuối cùng cho anh và cùng với địa phương tìm nhiều cách liên lạc với gia đình để đưa anh ta một lần về thăm và yên nghĩ tại đó.
Nhìn chiếc xe chở thân xác anh ta chuyển bánh, bỗng ngậm ngùi, xót xa cho một cuộc đời đã qua nay trở về với cát bụi.
Cuộc sống đã rời khỏi anh hay anh ta rời bỏ cuộc sống này. Có lẽ là cả hai.
Đã chọn cho mình cách sống, anh ta chọn luôn cho mình một cách ra đi. Tất cả đã xong. Cầu mong anh ra đi thanh thản, bình yên và ở một nơi nào đó có lẽ cuộc sống của anh sẽ tốt đẹp, hạnh phúc và vui hơn cuộc sống ở trần thế này.
….”Đời sống mỗi khi người đưa tiễn người
           Là tôi lắng nghe lòng tôi rã rời ..”
(Trích nhạc phẩm “Có điều gì gần như điều tuyệt vọng” –  Ns TCS.)

LeBinh.
20-03-2019.







0 nhận xét:

Đăng nhận xét