Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019

Chén trà hoa hồng

Chén trà hoa hồng.

Đã từ lâu, có một ông lão sống ở đây.
Cũng không hẳn là thâm sơn cùng cốc chi cho lắm, nhưng cái nơi mà ông lão đang sống chỉ là núi rừng cùng cỏ cây, hoa lá là bạn. Cái nơi mà ông lão hẳn đã không còn biết, không còn nhớ cái chia cắt ông với mọi người được tính bằng bước chân, bằng chiều dài của ngày-đêm hay của tháng-năm, và cũng đã lâu lắm, cái giọng nói cười của nhiều người đã trở nên xa lạ với ông.
Cuộc sống của ông cứ thế trải đều qua năm tháng như bông hoa rừng cứ nở ra và tàn úa đi từng mùa. Ông vẫn sống, vui lòng như thế và chẳng mong gì hơn.
Bổng một ngày, trong cái cõi lặng lẽ của ông, bừng thức một sự thôi thúc kỳ lạ, nó bám lấy ông từ sáng cho đến tối mịt, lay động trong lòng khiến ông ray rứt không yên.
Cuộc sống như thế, ông gần như quên dần đi nhiều điều trong quá khứ, những tưởng rằng sẽ dần quên đi ký ức của ngày tháng đã xa vời vợi. Có đôi khi nó cũng sống dậy cùng ông, nhưng chỉ là chút chất liệu cho ông khi không còn gì để nhớ đến, và rồi tự nó cũng lui về một chổ riêng của nó. Dần dà thời gian đã phủ cho nó lớp bụi quá dầy.
Cho đến một ngày, ông lão hiểu được cái thôi thúc ray rứt ông - như một lần nữa, cái hoài niệm - mà đã lâu ông không còn cảm giác đến nó - đã sống lại cùng ông và một khi ông thả lòng để mình trôi về quá khứ thì những hoài niệm cũ tuôn trào trong ông cũng mãnh liệt không kém những ngọn sóng khi biển trào.
Dòng ký ức mờ mịt của ông, vốn như giấc ngủ mê, lại hiện ra rõ mồn một như từng trang sách được lật ra, từng trang là từng kỷ niệm, từng cảnh tượng, từng con người của một thời nào đó ông đã sống, cho dù thời gian trôi qua ông vẫn không quên được, nó vẫn ở đó và cứ như là vết khắc sâu thẳm trong lòng ông.
.....
Một sáng tinh mơ, khi mặt trời chưa kịp ló dạng, từ lưng chừng núi vẫn còn đám sương mù trắng xóa bao phủ, ông lão đã lên đường đến với một người mà đã bao lần ông tự nhủ mà chưa hề đến được. Một người đang ở nơi nào đó bên kia cánh rừng, cách vài dãy núi...là một người trong dòng ký ức của ông.
Ngoằn ngoèo uốn lượn cạnh vách núi, men theo từng con dốc, gập ghềnh, khúc khuỷu...con đường từng lúc đưa ông lão xa hơn nơi chốn cũ.
Mặt trời lên cao dần, hắt cái nóng xuống con đường, cái bóng của ông ngày càng gọn lại, nhỏ đi, lúc ẩn, lúc hiện dưới bóng cây rừng. Từng lúc, những con gió vụt qua mang theo tiếng lá xào xạc khuấy động cái không gian tĩnh mịch mà ông lão vẫn đắm chìm trong đó. Theo từng nhịp bước, ông lão càng thấy cái thôi thúc của mấy ngày trước nhẹ dần trong ông, cùng với sự thanh thản, dịu dàng tỏa ra êm đềm trong dòng suy tưởng của ông.
Ông lão vẫn bước đi trên con đường giờ đã hẹp đi nhiều, có chổ chẳng thấy bóng dáng con đường mà toàn là cỏ dại mọc chen chúc nhau. Mặt trời đã xuống bên núi, bóng nắng dịu đi....
Xa xa đã thấy một mái tranh ẩn mình đơn độc dưới táng cây trong một khu vườn nhỏ....
Căn nhà nhỏ nhắn của bạn - mà ngày trước bạn bè hay gọi là cái "thảo am" - vẫn nằm đó bên cạnh bụi trúc xanh, phía trước là ao cá nhỏ và hòn non bộ giờ đã bám đầy rong rêu.
Bước vòng qua cái ao nhỏ, lăn tăn vài chú cá vàng đang nhởn nhơ bơi lội, ông lão bước vào trong. Vài bức thư pháp trên tường, mấy quyển sách trên cái kệ nhỏ, chính giữa căn nhà là cái bàn và hai tọa cụ ở hai bên như có người biết rằng hôm nay bạn sẽ đến thăm.
Ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, ông lão nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài như rũ bỏ những nhọc nhằn trên đường, rũ bỏ đi những niệm khởi trong suy nghĩ của ông.
Lòng ông, giờ đây như mặt hồ tĩnh lặng, những gợn sóng dần trôi xa rồi tắt lịm. Tất cả chỉ là phút giây nhẹ nhàng, không chút ồn ã.
Thời gian dần qua, một mùi hương bốc lên nhè nhẹ từ những từ sợi khói của ly trà được mang ra đặt cạnh ông từ lúc nào, phảng phất hương vị của hoa hồng ướp nụ, lan tỏa theo từng mảnh không gian trong căn nhà.
Ông lão nhẹ nhàng hít thở từng hơi nhẹ như muốn dẫn sâu hương trà vào tận từng ngóc ngách của cơ thể. Một cảm giác nhẹ nhàng, trầm lắng len nhẹ và tỏa ra theo từng hơi thở ra ....vào.
Nhấp một ngụm trà, cái cảm giác đăng đắng làm tê đầu lưỡi nhưng rồi chầm chậm chuyển sang vị ngọt thấm xuống tận cổ họng, ngọt cả đầu môi. Ông lão tận hưởng cái vị và hương trà mà từ lâu ông mới tìm lại được.
Ông vẫn biết bạn mình đang ở đó, cùng nhấp từng ngụm trà và chắc hẳn cũng có cái cảm giác như ông. Ông cũng biết rằng ông đang hiện hữu trong tâm trí của bạn vì chính ông cũng đang đăm đăm về người bạn của một thời.
Thời gian như đọng lại....và đã bao nhiêu thời khắc trôi qua, ông cũng chẳng nhớ.
Ấm trà đã nguội đi. Mặt trời đã tắt hẳn bóng nắng bên kia núi. Hoàng hôn đã về.
Người bạn đã rời thảo am và ông biết thế.
Vươn vai đứng dậy, ông lão sữa soạn cho lần đi về ...
Đi hay đến ....đều là đi...khác chăng là nơi đến hay nơi về.
Ông lão cẩn trọng tiễn bạn về cái thảo am nhỏ với chén trà hoa hồng và tiếng gió xào xạc bên bụi trúc xanh. Trong lòng nhẹ tênh, với nụ cười trên môi, ông lão chầm chậm bước đi, từng bước nhỏ, trên con đường về...
......
Bổng nhiên tiếng đập cánh phần phật của con chim đêm bay vụt qua làm ông lão choàng tỉnh giấc....chung quanh ông là khoảng không gian yên ắng, thỉnh thoảng là tiếng lích rích của lũ dế và tiếng lá cây xào xạc cùng con gió.... ngoài kia vầng trăng non đã chênh chếch trên ngọn cây, tỏa ra ánh sáng mờ mờ chung quanh ông lão. Bầu rượu vẫn nằm đó, nghiêng về một phía.
Thì ra ông lão đã ngủ quên bên gốc cây rừng, cái chổ mà từ chiều ông đã ngồi đó, một mình với bầu rượu....và tất cả chỉ là một giấc mơ !
Cầm lấy bầu rượu, ông lão vịn vào gốc cây đứng dậy, tay chân tê cóng vì cái lạnh của núi rừng. Khoác bầu rượu lên vai, ông lão mới thấy trong bầu còn lại chút rượu....khẽ mỉm cười, ông nâng bầu rượu lên và uống cạn chút rượu cuối cùng trong bầu. Một làn hơi ấm lan tỏa từ bụng ra khắp châu thân. Cảm thấy sảng khoái và ấm áp, ông lão lại bước đi. Cùng với cơn gió se lạnh là chút hương vị của chén trà hoa hồng như còn vương vất quanh đây.

LeBinh.
18-04-2017.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét