Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2022

Bản Romance trong đêm.


Nằm trong một cơ sở cũ được xây dựng từ thời Pháp thuộc, là một Bệnh viện chuyên chăm sóc sức khỏe và khám chữa bệnh cho công nhân của một Công ty, với quy mô 100 giường bệnh, được sắp xếp theo mô hình một bông hoa mà khu hành chính, Phòng Y vụ là khu trung tâm, tỏa ra về các hướng như những cánh hoa là những khoa phòng điều trị, khoa Dược, khu cận lâm sàng, phía sau là căn tin, nhà để xe và một khu tập thể cho CBCNVC BV.

        Nhìn từ xa, nó ẩn mình dưới những táng cây cổ thụ lâu năm và rộng ra là một vườn cây cao su với từng hàng cây thẳng tắp bao trùm toàn bộ khuôn viên Bệnh viện. Ngoài ra không có nhà dân hay hàng quán gì ở khu vực đó. Hàng ngày chỉ có những chuyến xe lam nối liền thị trấn với BV - khoảng 10 cây số - trên con đường Quốc lộ lúc nào cũng đông đúc xe cộ qua lại.

        Do cái vị trí đìu hiu, heo hút nên khi về nhận công tác ở đây, hắn đã “ỉu xìu” kèm theo chút lo lắng vì cái không khí ảm đạm, buồn tênh ở đây, nhất là khi mưa chiều rã rích hay từng đêm nằm nghe tiếng gió rì rào khua lá từ trên cao. Tuy vậy hắn vẫn còn một “người bạn” thân thiết và duy nhất để tâm sự lúc vui buồn…đó là cây guitar cũ kỷ vẫn theo hắn bao nhiêu năm tháng.

        ….

        Thấm thoát cũng qua, ngày ngày từ khu tập thể thả bộ ra BV cùng với đồng nghiệp và bệnh nhân, trưa chiều về đã có bộ phận căn tin lo việc ăn uống…nên hắn cũng thong thả….chỉ lên BV…hết giờ, về nhà đọc sách hay ôm lấy cây đàn, thời gian còn lại là một mình long rong giữa những vườn cây, hay lang thang trên mấy ngọn đồi quanh BV, lúc thì chổ này, lúc thì chổ khác, lúc xa lúc gần.

        Thời gian đầu, hắn luôn là người bị mất "ăn" nhiều nhất vì đi về chẳng theo giờ giấc chi cả, thường là về muộn, trễ giờ, nên chẳng còn phần cơm nào…thế là đói meo…đành chờ bữa cơm khác hay làm một ly trà đường cho qua cái đói vì chung quanh đó chẳng có hàng quán chi để kiếm chút gì bỏ vào bụng.

         Sau một thời gian, mấy chị cấp dưỡng cũng biết cái tật hay đi rong của hắn nên ưu ái để lại phần cơm muộn khi hắn không về kịp để cùng ăn với mọi người.

        ….

        Trong những ngày cuối năm, do lịch Tết, tua trực của hắn lại rơi vào ngày 30 tháng Chạp…vậy là không được về nhà cuối năm và ngay cả ngày đầu năm cũng không dám vác mặt vô nhà vì sợ bị “đổ thừa” cái thằng lang thang “xông đất”. Vậy là năm nay hắn đành đón giao thừa và năm mới tại BV cùng với bệnh nhân còn lại ở đây.

        Ngày cuối năm thật buồn, lặng lẽ, những chiếc lá vàng cuối cùng đã rơi rụng tản mác trên lối đi, từng hàng cây rũ lá âm thầm đón bầy chim về tổ, thỉnh thoảng vài cơn gió ngược từ trên cao thổi vèo qua từng táng cây, xuống tận con đường xoắn lên từng đám bụi trải lên từng cành lá nhuộm đỏ mọi thứ ở đây. Không gian trầm lắng lạ thường.

        Nhiều bệnh nhân nhẹ đã xin về nhà ăn Tết cùng gia đình. Ở lại chỉ là số ít bệnh nhân nặng hoặc nhà xa không về được.

        Chiều qua lặng lẽ… trong cái buồn man mác của ngày cuối năm hòa vào cái cô đơn xa vắng của một năm sắp rời đi. 

        ….

        Sau khi thăm lại các bệnh nhân và duyệt hết y lệnh trong ngày… hắn lững thững một vòng từ khoa này sang khoa khác, để thấy cái vui buồn, âu lo của họ trong những ngày cuối năm khi còn ở đây… giải thích những quan tâm đến bệnh lý hay trao đổi vài câu chuyện bâng quơ.

        Tua trực cuối năm có vẽ yên ả cho đến cuối ngày…đèn ở các khoa đã bật lên trong cái vàng vọt nhạt nhẽo, yếu ớt, chỉ xóa được một vùng tối gọn ghẽ trong từng phòng bệnh còn lại con đường ngoài kia vẫn là một đám mờ nhạt, u tối chẳng ra hình thù gì cả. Xa xa ngoài kia, lác đác vài ngọn đèn đường như ngọn đèn cọc chỉ soi sáng chung quanh chính cái bóng của mình.

        Bước qua những vùng tối, vùng sáng bất chợt của dãy hành lang, hắn thầm đếm từng bước chân như từng ngày đã qua, nhẹ nhàng nhưng u buồn như mãng đời của chúng. 

        Trời bỗng đổ mưa…những giọt mưa Xuân đến sớm, lặng lẽ rơi từng hạt, từng hạt như cái lặng lẽ của một ngày, gõ nhịp trầm buồn trên từng cánh lá…cành cây.

        ….

        Thời gian chậm chạp trôi qua…trời càng lúc càng tối dần …hòa với tiếng gió, tiếng dế rã rích trong từng bụi cỏ, thỉnh thoảng là tiếng ễnh ương gọi bạn xa xa…càng làm tăng thêm vẻ tỉnh mịch, ảm đạm của nơi này.

      Cầm cây đàn….hắn vuốt từng arpege vu vơ, không chủ đề…để từng nốt nhạc thoát ra, bay tung tăng trong khoảng không vắng ngắt cùng những giọt mưa ngoài kia.

        Kỳ lạ là mỗi lúc cầm lấy cây đàn, hắn lại thấy lòng thơ thới nhẹ nhàng hơn, như một lần tạm quên đi những lo toan, nhọc nhằn của những giây phút đã qua hay cả hiện tại…từng dòng nhạc như quyện vào tâm trí, thổi bay những phiền muộn đời thường, ấp ủ cho những an lạc dù chỉ phút giây…và chỉ có người bạn câm nín duy nhất làm được điều không tưởng này.

        ….

        Bỗng tiếng còi xe cấp cứu từ xa vang lại từng hồi như xé toạc cái im lặng của buổi chiều tối…và lúc càng gần hơn…Đặt vội cây guitar xuống bàn, hắn đi ra cửa phòng, vừa đi vừa suy nghĩ : "Cái Cty này làm quái gì mà có được chiếc xe cấp cứu để hú còi chạy lăng quăng ở đây ?…chắc là tuyến khác…ơ mà sao lại chạy vào đây ?"

        Không kịp suy nghĩ nữa vì xe đã đậu ngay cửa Phòng Cấp cứu rồi… phải làm việc thôi…còn chuyện gì đó từ từ hãy nói…

        Bệnh nhân nữ…trên dưới 20 tuổi…mất tri giác, hôn mê…mất cảm giác nông… mặt xám xanh…chi lạnh…. mạch khó bắt…huyết áp tụt sâu…chỉ đến gần đã nghe mùi thưốc trừ sâu tỏa ra từ cơ thể của cô ta…

        Thôi rồi…ngộ độc thuốc trừ sâu…là ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu hắn (…là nói cho văn vẽ, chứ thật ra là cố tình uống thuốc để “tự xử”…. hay nói thẳng ra là "tự tử") ….ôi…không biết cô nàng buồn bực chuyện gì mà phải làm cách này để chấm dứt cái sự đời của cô…mà mặt mày cũng dễ thương lắm chứ….tình, tiền, hay cha mẹ, bạn bè là nguyên nhân của việc này ? Vừa tiếp nhận bệnh nhân hắn vừa suy nghĩ lông bông…

        Rất nhanh, tua trực đã chuẩn bị xong bộ dụng cụ súc rửa dạ dày và tiến hành ngay….trong khi vẫn hỏi thêm người nhà mọi chi tiết để bổ sung cho chẩn đoán và tiên lượng bệnh nhân…đồng thời trình lãnh đạo duyệt cơ số thuốc cấp cứu ngộ độc (theo phân cấp quản lý lúc đó, cơ số thuốc này phải do lãnh đạo duyệt thì Dược mới cấp theo lệnh)…

        ….

        Sau giai đoạn súc rửa dạ dày, một loạt thao tác cấp cứu thông thường, …truyền dịch, đặt sonde tiểu, oxy, thuốc đặc trị, trợ tim mạch, theo dõi sát các dấu hiệu sinh tồn ….được thực hiện liên tục, xen kẽ nhau….bệnh nhân có vẽ ổn hơn, mạch đã bắt được, huyết áp đã đo được, môi-mặt đã có chút ánh hồng…duy chỉ có tri giác là chưa có dấu hiệu phục hồi…bệnh nhân đã có tiên lượng tốt hơn…nhưng vẫn phải điều trị đặc hiệu và tiếp tục theo dõi.

        ….

        Bây giờ hắn mới rãnh tay để ghi chép lại mọi diễn biến vào bệnh án … Tên…đẹp…20 tuổi…ở cách BV hơn 10 cs…”buồn tình” (chẳng hiểu chuyện chi…“thất tình” chăng ? hổng lẽ người đẹp như ri mà cũng thất tình ?)…lúc đang uống thuốc trừ sâu (sau khi ăn tối) thì bị người nhà đánh bạt tay cầm thuốc nên có thể lượng thuốc chỉ vào cơ thể ít… khi té ngã xuống đã bị nôn ói nhiều và người nhà tức tốc chuyển đi BV huyện….nhưng khi gần đến thì bệnh nhân có vẽ nguy kịch nên ghé đại vào BV Cty này.

        Vừa ghi chép hắn vừa lướt mắt qua chổ bệnh nhân đang nằm truyền dịch … mặt đã bớt xanh xám, có vẽ hồng hơn một chút…đã có nước tiểu trong túi chứa… 

        ….

        Mọi đều xảy ra sau đó thuận lợi hơn, bệnh nhân có chiều hướng hồi phục cho dù chậm …tuy vậy vẫn còn lơ mơ, chưa tiếp xúc được.…nhưng cũng là đều tốt…hắn cho chuyển bệnh nhân ra phòng bệnh nặng của khoa để tiếp tục điều trị và theo dõi thêm…

        

        Rã rời sau case bệnh hắn tìm chút gì đó bỏ bụng vì từ chiều bụng hắn trống không …và nhìn cây đàn…ừ trực cấp cứu là thế đó… !

        ….

        Hắn vẫn đi lại trong đêm như một thói quen không ngủ trong các đêm trực…ngã lưng một chút chỉ là dưỡng thần chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ trong đêm.

        Vòng qua cô bệnh nhân lúc tối…người nhà cho biết cô vẫn ngủ và có vẽ đỡ hơn lúc chiều cứ tưởng như không qua nổi….hơi thở nhẹ nhàng kéo lồng ngực lên xuống từng nhịp chậm rãi…sắc mặt hồng hơn …các dấu hiệu sinh tồn có vẽ ổn….yên tâm hắn trở về phòng trực.

        Đã khuya lắm …hắn không ý thức được là trời sẽ sáng hay vẫn còn đêm đen…với tay lấy cây đàn…ngón tay hắn như có quán tính chạy những arpège đầu tiên của bài Romance, rồi Feste Lariane, Lettre à Élise ….

        Áp sát tai vào thùng đàn, hắn búng nhẹ vài nốt…thật nhẹ vì sợ tiếng đàn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệnh nhân…từng dãy nốt thoát ra nhẹ nhàng không theo một cung cách nào cả …từng nốt nhạc thấm dần vào trí não và xóa đi những mệt nhọc, trăn trở, lo lắng …cho hắn chút thảnh thơi đâu đó trong sâu thẳm…như là phút nghỉ ngơi êm đềm của hắn…

        Mãi mê thả hồn vào trong từng khuôn nhạc, hắn bỗng nghe tiếng bước chân ngập ngừng trước cửa phòng…chắc bệnh trở hay có chuyện gì đây ?…hắn tự nhủ…

        Nhưng mãi vẫn không nghe tiếng gõ cửa hay tiếng người gọi …mấy cô điều dưỡng hay ai đây ? Vẫn im lặng…nhưng hắn biết có người nào đó vẫn đứng trước cửa phòng.

        Buông cây đàn bước ra, hắn mới thấy một cô bé đang đứng trước cửa….

        - Sao cháu không ngủ đi ..lại lên đây vào giờ này? Cháu cần gì không ? Hắn hỏi.

        Cô bé ấp úng:

        - Chú ơi…chú…cái cô cấp cứu hồi tối thức rồi chú …

        Hắn thở phào, cứ tưởng có trường hợp gì nguy cấp mà nhất là cô bệnh nhân “trừ sâu” lúc tối, nhìn vội cái đồng hồ trên tường - 3g30 sáng - yên tâm hắn hỏi:

        -Thế cô ấy ra sao và sao mà cháu lại chạy lên đây ?

        -Cô ấy cũng đở rồi chú, …cô ấy thức dậy và nghe tiếng ai đàn văng vẳng trên này nên nhờ cháu lên đây hỏi thử giờ này mà ai còn đàn ?… vậy thôi chú.

        Không vội trả lời, hắn nói:

        - Đã khuya lắm rồi, trời lại tối nữa sao cháu lên đây được…?

        - ….

        Vỗ nhẹ vào vai cô bé, hắn tiếp:

        - Thôi để chú đưa cháu về, sẳn thăm cô ấy một chút.

        ……

        Cô bé “thuốc trừ sâu”- từ đâu mà tôi lại đặt cho cô ta cái tên lạ lùng như thế, có lẽ từ nguyên nhân khiến cô phải vào đây trong một chiều cuối năm - đã thức dậy sau cơn mê mệt từ chiều, chiếc mùng đã vén lên, đồ đạc bên cạnh được sắp xếp cẩn thận….ngước nhìn với vẽ e dè, khi hắn tiến lại gần.

        Chỉ một thoáng, hắn nhận ra cô bé đã tỉnh táo hơn, khuôn mặt có dáng hồng, đôi mắt tinh anh hơn, …..chai dịch truyền vẫn chảy liên tục trong đêm, túi nước tiểu qua sonde cũng gần đầy.…hắn hiểu cô bé đã qua cơn nguy kịch và có dấu hiệu phục hồi. Vài câu hỏi bâng quơ để kiểm tra tri giác cô bé, dặn dò thêm cách theo dõi tiếp theo cho người nhà, hắn trở về phòng trực. 

        Có lẽ ngại ngùng, cô bé không hề hỏi thêm về tiếng đàn trong đêm và hắn cũng không bận tâm cho lắm về điều này.

        Kíp trực cũng đã thức dậy và chuẩn bị cho công việc đầu tiên của ngày cũng như hoàn tất các thủ tục cuối cùng của một đêm trực. Từng người về các khoa, phòng kiểm tra sinh hiệu cho toàn bộ bệnh nhân và dặn dò thực hiện y lệnh trong ngày.

        Cầm chiếc ống nghe, hắn lững thững dạo quanh một vòng để thăm bệnh nhân tại khoa, nhất là những bệnh nhân nặng hay bệnh nhân mới trong tua trực, ghi chép lại các diễn biến trong đêm và dự kiến y lệnh cho ngày sau.

        Tất cả đều ổn, riêng cô bệnh nhân “trừ sâu” thấy cũng tỉnh táo hơn, đã biết nở nụ cười khi thấy “ông thầy thuốc” tiến lại gần. Bình thường có lẽ nụ cười này đủ sức xô đổ nhiều chàng đây…!

        Người nhà là anh trai – hắn đoán thế …tầm tuổi của hắn - nhẹ nhàng kể lại những diễn biến sau khi ở phòng Cấp cứu cho đến sáng nay… bệnh nhân ngủ được, lượng nước tiểu nhiều, sáng nay đã tỉnh hơn, sinh hiệu đều ổn, thăm khám chưa phát hiện dấu hiệu bất thường…nói chung đến sáng nay bệnh nhân tạm ổn so với lúc nhập viện.

        Sau khi dặn dò thêm người nhà tiếp tục theo dõi các dấu hiệu bất thường để báo cho tua trực những ngày sau, hắn nói thêm: “Cô còn yếu lắm, ráng ở lại vài ngày nữa để theo dõi thêm cho đến khi ổn định …vậy là hết Tết nhen !” 

        - Dạ…cảm ơn bác sĩ … em đâu còn Tết nhứt gì đâu ? cô nói và thêm vào đó là một nụ cười.

        Lúc đó, hắn chẳng hiểu nụ cười của cô bé là vui hay buồn.

        …..

        Trở về phòng, hắn ghi chép sổ giao ban để bàn giao cho tua trực sau….thế là qua đi một đêm trực đáng nhớ…

        ….

        Những ngày sau thỉnh thoảng hắn tình cờ thấy cô ta lúc thì ngồi một mình trên chiếc ghế đá, mắt lơ đãng nhìn qua khóm lá cây, lúc thì đi chầm chậm ngắm nhìn mấy cây hoa trong sân Bệnh viện. Gặp hắn cô ta nhẹ nhàng cúi đầu như một lời chào từ xa và rồi cũng là nụ cười, nhưng có lẽ nụ cười có hồn hơn những ngày trước. Có lần hắn ghé lại vu vơ vài câu hỏi thăm sức khỏe…rồi lại đi.

        Bẵng đi vài ngày sau, khi về đến phòng trong khu tập thể, hắn thấy ai đó đã đặt gọn gàng một giỏ chôm chôm và mấy trái sầu riêng trên bàn kèm theo một tờ giấy gấp làm tư….thì ra có thư đây.

        “Em đã khỏe, chiều nay xuất viện.

        Cảm ơn nhiều trong thời gian em nằm viện.

        Mong sẽ có dịp gặp lại.

        Gởi ít trái cây nhà em.

        Em - Bệnh nhân”.

        Vài hàng thôi cũng đủ để hắn nhớ lại cả một đêm trực với cô bé “trừ sâu” này, …chút buâng khuâng len nhẹ khi đọc những chữ “em” êm ái trong thư. Tại sao cô bé không xung hô một cách bình thường như một bệnh nhân với thầy thuốc…mà lại thân tình như anh và em ? Không thể hiểu nổi ?

        Làn gió mát thoảng qua phút chốc làm xao động mặt hồ yên tĩnh, lại vương mang chút gì đó trong lòng, cô bé chắc đã trở về với cuộc sống riêng của mình ở một nơi nào đó….hắn cũng chẳng biết. 

        Những ngày nghỉ Tết qua nhanh, công việc tới tấp cho những ngày đầu năm cuốn hắn vào vòng xoáy của thời gian không ngưng nghỉ, ngày dần qua tự lúc nào. Thỉnh thoảng hắn nhớ lại cô bé “trừ sâu” đêm nào và thầm hỏi giờ này cô ta đang làm gì ? Có vớ vẫn không ?

        ….

        Thời gian sau, bỗng nhiên hắn nhận được lời mời từ gia đình cô bé, cũng qua mấy dòng thư ngắn ngủi như một tin nhắn được người anh mang đến BV…chỉ là một bữa cơm gia đình nhân dịp cô bé khỏe mạnh trở về.

        Ngoằn ngoèo qua vài lô cao su vắng lặng, vài con hẻm nhỏ, hắn theo người anh đến căn nhà của cô bé nằm lọt thỏm dưới những táng cây sầu riêng cao ngất ngưỡng treo đầy trái. Vài con chó vừa sủa vừa chạy lăng quăng khi thấy người lạ.

        Đón hắn lại là ba của cô bé làm hắn ngại ngùng quá đổi…có lẽ đã chuẩn bị nhiều lắm cho buổi gặp mặt hôm nay. Hắn bỗng rụt rè e ngại khi thấy cái không khí “cẩn trọng” đối với một tên chỉ biết núi rừng và cây dại bên đường.

        Bửa cơm qua nhanh với những lời cảm ơn của gia đình mà hắn chẳng muốn nhận chút nào và cái chén thì lúc nào cũng đầy ắp thức ăn….

        Người anh rút vào phòng với cây guitar…à thì ra cũng có một anh chàng chơi guitar ở cái nơi heo hút này và hay hơn nữa lại chơi những bản nhạc mà hắn cũng rất thích …Unchained melody, Yesterday once more, Without you …lạ thiệt!

        Ba cô bé loay hoay trước cái TV đen trắng với bản tin chiều, còn lại hắn và cô bé chọn cái bàn nhỏ trước sân nhà dưới vòm thiên lý đầy hoa ngào ngạt.

         Cái vẽ ngượng ngùng lúc ở BV đã không còn nữa mà thay vào đó là cái nhẹ nhàng, hồn nhiên hòa lẫn chút mơ mộng mới lớn của cô bé vùng quê suốt ngày chỉ quanh quẩn với mấy lô cao su và rẫy bắp đậu quanh nhà.

        Đến lúc đó hắn mới được biết rằng trong cơn tuyệt vọng cùng cực vì mối tình đầu đời gãy đổ, dang dở, cô bé đã “tự xử” cuộc đời mình. Thì ra là thế … !

        Một thầy thuốc đối diện với bệnh nhân có lúc đã muốn kết liễu cuộc đời mình, hắn chẳng biết phải nói làm sao…nhưng trách nhiệm lúc đó là bằng mọi giá phải cứu sống bệnh nhân, giúp họ qua cơn hiểm nghèo do bệnh tật hay cố ý tự gây nên. Có bệnh nhân sau những suy nghĩ nông cạn lại biết ơn thầy thuốc vì đã can thiệp giữ họ lại với cuộc sống, nhưng cũng có người lại oán trách sao chẳng để họ ra đi một lần cho xong.

        Cô bé này là trường hợp thứ nhất. 

        Sau những bối rối khi ngồi lại với nhau, bộc bạch đầu tiên của cô bé là tỏ lòng biết ơn khi đã may mắn chạy vào BV và đúng vào ca trực của hắn, vì theo cô nếu xe chạy thẳng đến BV Huyện chắc có lẽ tình trạng của cô bé sẽ nặng hơn và chưa biết sẽ chuyển biến như thế nào và cũng nhờ vậy đến hôm nay cô mới hội ngộ được vị thầy thuốc đã kéo cô về với cuộc sống này cùng với gia đình.

        Cũng theo cô bé, điều kỳ diệu nữa là tiếng đàn guitar của hắn, trong cái u mê ám chướng, lơ mơ mơ màng của cơn hôn mê, cô bé không biết mình đang lạc ở đâu, chung quanh cô bé toàn là sương mù giăng giăng bao phủ, chẳng biết đâu là nơi phải đi, phải đến, tiếng đàn guitar của hắn trong đêm hôm khuya khoắt vọng lại, từng tiếng…từng tiếng như đánh thức tâm thức cô ta dần từng chút một, dẫn dắt cô bé về với thực tại. Bản Romance này cô bé đã nghe người anh đàn nhiều lần đến quen thuộc, tiếng đàn lần này làm cô nhớ đến căn nhà và những người thân yêu bên cạnh. 

        Trong một không gian hoàn toàn xa lạ, cô bé tỉnh thức nằm nghe tiếng đàn của một bài nhạc quen thuộc mà cô chẳng biết ai đàn, tiếng đàn văng vẳng lúc có lúc không, lúc xa lúc gần…cô lại biết ơn tiếng đàn và ngay cả người đang ngồi bên cây đàn. Nên đã nhờ cô bé giường bên chạy lên phòng trực hỏi thăm cho biết.

        Thoáng chút bối rối, hắn không ngờ trong đêm tiếng đàn thật nhỏ của hắn lại vang xa đến thế… lại dẫn dắt một tâm thức trở về với chính mình trong cơn hôn mê mù mù sương khói…Ừ …thì ra tiếng đàn bâng quơ, vô tình của hắn đến nay cũng còn chút tác dụng !

        ….

        Thời gian sau, thỉnh thoảng hắn lại nhận được lời mời đến với gia đình trong một bữa cơm thường nhật, hay những lúc thu hoạch cây trái hoặc cần những lời khuyên cho một số bệnh thông thường.

        Có lúc lại là những đêm ngồi bên ánh lửa bập bùng ngoài sân, bên cây guitar cùng với những câu chuyện không hồi kết và ánh mắt đã thân thiết hơn.

        Hoặc có lúc dưới cơn mưa tầm tã trong đêm đen chẳng một ánh đèn, cô bé dò dẫm từng bước nắm lấy tay hắn để dẫn về nhà…hai người ướt sũng…

        Có lúc dưới những cành cây vừa thu hoạch trước sân nhà, hắn và cô bé ngắm nhìn bầu trời vằng vặc trăng sao trong một đêm yên ắng lạ kỳ… nhớ lại những ngày trong BV…

        Kỷ niệm kéo theo những kỷ niệm…ngỡ tưởng sẽ êm ái với ngày tháng qua đi…nhưng rồi câu chuyện cũng có hồi kết như mọi câu chuyện khác là ngày hắn chuyển công tác qua một tỉnh khác.

        Lần này cô bé đã cứng rắn hơn, đón nhận sự ra đi của một người nữa trong cuộc đời, tuy vậy vẫn không ngăn nổi những dòng nước mắt đã rơi….

        .....

        Cho dù hơn 40 năm, không một lần gặp lại cô bé nhưng ký ức hắn vẫn ghi nhớ đêm trực cuối năm, tiếng đàn và cô bé  “thuốc trừ sâu” năm nào…chẳng biết bây giờ cô bé đang ở đâu ? và có chăng một bến đổ yên bình cho cô ?

        LeBinh

        26-02-2022.

2 nhận xét:

  1. bai viet day hoai niem, lang man nhe nhang va that tinh cam. toat len sutan tam va nhiet huyet cua mot nhan vien y te. Chuc anh va toan the nhan vien tuyen dau co mot ngay thay thuoc that vui ve, hanh phuc va day y nghia.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Q Mai đã đọc bài viết và chia sẽ ý tưởng của bài viết.

      Xóa