Vẫn có những dấu lặng…từng lúc hòa lẫn với những dấu ngân trong dòng nhạc của cuộc sống.
Dấu lặng của không gian, kèm theo một mớ lặng lẽ của ngày đến và đi… trong khi tiếng thời gian cứ ngân dài ra và vẫn vậy.
Dấu lặng không biết kéo dài mấy khuôn nhịp, tuy vậy trong cái không gian co hẹp tứ bề….nó vẫn ở đó lắc lẻo bên những dấu ngân không ngừng của thời gian…
Trong cái khoảng ngân-lặng tiếp nối, yên ắng …đâu đó lại vọng về:
“Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong
Hàng cau dưới nắng trong lá trầu không…
….
Hàng cau đâu trái cau bao lá trầu buồn rơi theo
Chị tôi chưa lấy chồng”
(“Chị tôi” - Ns Trần Tiến).
Những dòng nhạc thật bình thường …nhưng trong cái đêm với vài hạt mưa lắc rắc gõ nhịp đều đều, mờ ảo, trong căn nhà nhỏ - thật sự là một trạm gác cho người bảo vệ cái âm thầm trong một đài tưởng niệm liệt sĩ của thị trấn - với vài người bạn ngồi đủ trên chiếc chiếu trải vừa vặn dưới nền nhà cho một cử nhậu…thế đó …và rồi chỉ với cặp đũa gõ nhịp trong cái chén đã vơi mồi ….một người đã hát đi hát lại bài hát này nhiều lần trong cái chuếch choáng bởi những chung rượu qua lại từ chiều. Có lẽ đâu lại là niềm thương nhớ về một người chị….“Chị tôi chưa lấy chồng”.
Từng tiếng, từng chữ trong câu nhạc bật ra chẳng theo một cung bậc nào như từng tiếng nấc nghẹn, …như từng tiếng thở dài đầy u uất, trầm mặc đã lâu trong lòng chỉ chực chờ để nhảy ra khỏi cái sâu thẳm của thời gian.
Bài nhạc cứ thế được hát đi hát lại nhiều lần dù chẳng ai yêu cầu …và cũng chẳng cần biết các bạn ở đó có nghe hay không…cái u uất bị vặn vẹo, đẩy đưa qua từng tiếng gõ nhịp rời rạc hòa lẫn với tiếng mưa từng lúc thoát ra khỏi những đè nén được chôn chặt từng ngày.
Hát về chị tôi trong một đêm mưa cô tịch cùng với vài anh em trong cái dịu dàng nhưng đầy cay đắng, …phải chăng cũng như đang hát về chính mình đang lóng ngóng, chực chờ một cuộc đưa đón đến một bến bờ nào khác ?
Vẫn hoài mong cái bến bờ một thuở, nhưng sao bắt mãi chỉ là cái bóng hình nghiêng ngã xiêu vẹo chỉ được nhớ đến khi đông về, mưa đến.
Tụi tôi ngồi đó lặng lẽ nhưng đều biết rằng mình đang ở đây, trong cái váng vất của cơn say nhưng chưa đủ say để có thể hiểu rằng trong những phút giây như thế này tụi tôi chính là những người cần thiết bên cạnh đang âm thầm ngồi đây cùng chia sẽ những nổi niềm không thể tỏ lộ được đã bị dồn nén, chất chứa trong lòng bao lâu nay.
Hãy hát đi bạn, …thả nổi lòng trôi theo những giọt mưa tí tách bên thềm…thả những cay đắng bên đời cho dòng mây trôi, cho cánh chim nào đó tình cờ bay ngang, thả những đau thương vào chút rượu còn sót trong ly….Các bạn vẫn ở đây….cho dù không một lời nào được thốt ra trong lúc này, nhưng vòng tay chúng tôi vẫn còn đó sẳn lòng chở chuyên dùm bạn những nổi niềm khó phai.
Từng bước đêm trôi qua lặng lẽ, cùng với những sẽ chia âm thầm với bạn… cho đến lúc cơn say thật sự đưa chúng tôi thoát hẳn những phiền toái, tục lụy đời thường….cho dù chỉ trong một đêm mưa.
…..
Cái đêm đó đã qua thật lâu rồi, người hát bài hát đó cũng đã đi thật xa rồi, chỉ để lại ánh mắt tiếc thương và những cảm xúc trào dâng khi nhớ về một tối mưa như thế.
…..
Một anh trai….nhưng cũng là một người bạn, một tri kỷ khó tìm, thế mà khi người em không còn nữa, anh như bị chặt đứt đi một vùng đất mà từ lâu anh chỉ tìm về khi còn có bạn, khi cần một nguồn yêu thương, cảm thông…hay đơn giản chỉ là một chốn đi về.
“Chị tôi” - bài hát của NsTrần Tiến, Ns Trọng Đài (thơ Đoàn thị Tảo), “Em tôi” - của Ns Lê trạch Lựu – chỉ nói về những người chị, người em gái trong cái cảm xúc yêu thương của con người, thế thì tại sao – theo tôi biết – cho đến bây giờ vẫn chưa có bài hát nào nói về một người em trai thân thiết, tình nghĩa đầy cảm thông với những người anh, chị của mình …và rồi người em đó đã không còn nữa.
Tôi chẳng thể nào biết.
…
Đã 06 năm qua, tôi chẳng muốn khơi dậy nổi buốn từ những người còn lại, nhưng trong một ngày như thế này, chính tôi lại mang cái tâm trạng não nề khi chợt nhớ về một chiều mưa lúc nghe bài “Chị tôi” được hát đi hát lại từ bạn….
Và chính tôi, đôi khi lại cảm nhận được những dấu lặng ngân dài trong dòng thời gian bên đời - dấu lặng đầy cuồng nộ xen lẫn tiếng gào thét từ bên trong.
Vậy mà có nhiều lúc "...đời buồn như chiếc lá lặng lẽ trên sông dài...." (*) và chỉ có thế thôi.
(*) ("Thuyền không bến đỗ" - Ns Lam Phương).
Tưởng nhớ LML. Đám giỗ năm thứ 06.
LeBinh.
23-06-2021.
14-05 (al).
0 nhận xét:
Đăng nhận xét