Ngày lên

Một ngày tự nó đã là một đời với nhiều cung bậc khác nhau. Hãy sống trọn vẹn cho một ngày.

Âm nhạc và hoa hồng

Âm nhạc và hoa kết nối những cảm xúc và thăng hoa cuộc sống.Hãy trân quý và tận hưởng.

Chiều của biển

Một ngày sắp qua với những việc làm được và chưa làm được. Đừng để hoài phí một ngày sẽ qua.

Niêm hoa vi tiếu

Chân lý là mặt trăng trên cao, cũng xa mà cũng gần. Hãy đi theo con đường mà Ngài đã chỉ cho ta.

Hoa Vô ưu

Cuộc sống với bao nhọc nhằn và đầy toan tính. Hãy tỉnh thức, buông bỏ mọi âu lo, sống thanh thản trong hiện tại

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2022

QUÁN BÊN SÔNG.

          Bài viết đã lâu, nhưng nếu không gặp lại cô chủ nhỏ - trên FB - thì vẫn chưa xong và nằm đó rêu phong bụi mờ. Xin cảm ơn cô chủ.

         QUÁN BÊN SÔNG.

Thân gởi về Quán Ngự-Giao và Mỹ Lưu - cô chủ nhỏ một thời.


          Trong một chiều, trên con đường dọc theo bờ sông Bến Ngự - con đường mà tôi vẫn tha thẩn ngắm chiều buông trên sông - tôi đã nghe tiếng nhạc vọng ra đâu đó trong một khu vườn đầy bóng cây, nhẹ nhàng, thanh thoát. 

         Cũng chẳng để ý vì đang sống trong cái thế giới mộng mơ của con đường và dòng sông bên cạnh. Nhưng rồi nhiều lần ngang qua, mỗi lần như vậy lại nghe vài bài "ruột" của mình từ đây vẳng ra.

        Cho đến một ngày, cái ngạc nhiên của tôi đã chuyển thành cái tò mò là phải tìm coi ngôi nhà và những dòng nhạc lơ lững trong cái nhá nhem của buổi chiều này đang ở đâu trong đám cây bụi um tùm kia. 

        Thế là tôi dừng lại, ghé nhìn qua khu vườn, căn nhà ẩn mình dưới những táng cây rậm rạp ....

        Bước qua cổng vào một căn nhà làm tôi ngại ngùng...nhưng chỉ vài bước chân tôi lại thấy một khoảng không gian nho nhỏ như một túp lều nằm biệt lập với căn nhà, bên trong là vài bộ bàn ghế và một cái quầy nhỏ. Thì ra đó là một quán nước, bên ngoài không thấy bảng hiệu hay tên quán chi cả....nên nhiều lần ngang qua cứ tưởng đó là khuôn viên của một ngôi nhà. 

        Cô chủ nhỏ - có lẽ thế - mái tóc đổ dài một bên, ánh lên bên cái đèn bàn nhỏ nhắn trên quầy, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn người khách với những bước chân ngập ngừng...vài người khác đang trầm ngâm bên ly cafe bốc khói. Trời thì lạnh và tất cả đều im lặng trong tiếng nhạc vẳng ra từ đâu đó trong phòng. Không gian như cô đọng lại.

        Tìm một cái bàn trống ngoài cùng gần với bức vách được thiết kế bằng những nhánh tre nhỏ tỏa ra như những tia mặt trời. Ngồi đây, có thể phóng tầm mắt để thấy con đường trước quán và dòng Bến Ngự đang lững lờ dưới kia. Bên kia sông cùng với những hàng cây, chút nắng còn sót lại vẫn loang lỗ trên đường.

         ....

        Chiều đang xuống chầm chậm trên sông in hình những hàng cây bên đường, từng cánh bèo trôi nhẹ cho đến hút mắt, con nước dần sẫm màu đen thẫm. Dòng nước vẫn trôi. 

        Khi những chiếc đèn nho nhỏ trong phòng không đủ xua tan đi bóng chiều nhá nhem, tầm nhìn khép lại, mơ hồ trong một khoảng mờ mờ quanh cái bàn nhỏ và ly cà phê không đường, chát đậm, "cái tôi" và những ý tưởng được khai phóng khỏi cái không gian ồn ào, vọng động ngoài kia lại trở về với chính mình trong tiếng nhạc như tiếng ru êm. 

..."Tôi tìm thấy tôi theo từng gót xa

Làm lời lá bay trên đường đi"...

("Cho đời chút ơn"-TCS)


         Tiếng nhạc thì thầm, dịu êm lấp đầy khoảng không gian nhỏ bé của cái quán, từng ngụm cà phê và ly trà nóng, cô chủ thì lúc ngồi ở quầy, lúc lại mất dạng đâu đó trong nhà ...thời gian dần trôi.

        ....

        Bất chợt, tôi nghe tiếng đàn guitar và giọng hát nho nhỏ của một ai đó vẳng ra từ một góc vườn...lúc đầu tôi cứ ngỡ là tiếng nhạc được phát ra từ máy cassette của quán, nhưng không phải vậy, lúc rõ lúc mờ. Nhìn xéo qua cánh cửa mở ra khu vườn, tôi thấy một cô bé thì phải, đang xỏa tóc bên cây guitar và chắc hẳn tiếng đàn hát là từ đây. Dáng mảnh mai, hiền dịu, nhỏ nhắn, một mình với bóng chiều.

        Trong khu vườn rộng, tôi chẳng nghe được tiếng hát của cô bé, nhưng hình ảnh bờ tóc trên cây guitar thật dễ thương, thoáng chốc làm tôi rung động. Lúc đó tôi chẳng còn nghe tiếng nhạc trong quán nữa mà chỉ căng tai ra để nghe cô bé đàn hát những gì, nhưng không thể vì hơi xa và phần thì tiếng nhạc trong quán át hẳn tiếng đàn hát. Thôi thì thay vì nghe hát thì "nhìn hát" cũng được. 

        Cứ thế tôi ngắm nhìn hình ảnh cô bé bên cây đàn và ly cà phê cạn dần cùng với vài ba ấm trà. Bên cái quầy, vẫn là một khuôn mặt nghiêng nghiêng bên bờ tóc xỏa, thì ra người chơi guitar là một cô bé khác nữa.

        Thoáng chốc, tôi bỗng quên đi con đường ngoài kia và thời gian như ngừng lại cho đến khi cô chủ quán bắt đầu quay ngược những chiếc ghế úp lên mặt bàn, thì ra đã đến lúc quán đóng cửa rồi. 

        Đường về se lạnh, sương rơi đẫm cả mặt đường, trời đã về khuya và đây có lẽ là cái quán đầu tiên ở Huế giữ chân tôi lâu như vậy.

        .....

       Tôi về giới thiệu quán này cho mấy ông bạn cùng lớp, thì nhận được nhiều nụ cười bí hiểm: "À, chừ ông mới biết quán này ha?" "Quán dễ thương lắm đó!"...trời ạ!...Quán cà phê mà dễ thương? Có lẽ vì cô chủ quán chăng?

       Cũng tội thiệt, bởi vì không có tên nên quán "bị" đặt nhiều cái tên theo cảm nhận của từng người khi đã một lần đặt chân đến quán, nhâm nhi ly cà phê ngắm mưa rơi trên sông. Nào là quán "Không tên", quán "Bên sông", quán Ngự-Giao (vì quán nằm giữa 2 cây cầu Bến Ngự và Nam Giao), quán "ML" (là tên cô chủ), quán "Tôn Nữ" (là họ của cô chủ)...và nhiều cái tên "cổ quái" được đặt ra cho cái quán nhỏ này... 

         Mới biết chàng nào cũng "cắm rễ" ở cái quán này lâu rồi nhưng dấu biệt làm như đó là thứ "tài sản riêng" của mấy cụ, không cho ai biết vì sợ "xí phần" "cắm rễ" hay sao á?

        Còn dấu luôn cả những sáng trưa đón đường cô chủ đi học, ...thế là tụi hắn lại qua mặt mình để được nhìn cô chủ cho đở nhớ. Cũng là cái tính tò mò, tôi gia nhập luôn vào đám "đón đường" kia vì muốn nhìn được cô bé với mái tóc trải dài trên cây đàn guitar, chỉ xuất hiện chiều tối bên hiên cái quán không tên.

       Chầm chậm trên đường, mái tóc dài dưới chiếc nón nghiêng nghiêng đung đưa theo từng bước chân, dáng vẽ mảnh mai, dịu hiền, thỉnh thoảng ngước nhìn hai bên đường để tránh những chiếc xe vô tình ngang qua.

       Nói là "đón đường" nghe có vẽ "hầm hố" quá, chứ thật ra chỉ là những chàng núp lén bên đường, rình mò xa xa chỉ để thấy được bóng dáng của một người, rồi lẽo đẽo theo sau cách cả một quãng đường, chỉ để được gặp, được nhìn một chút dù là nhìn ở phía sau.

        Nên nếu muốn gặp được cô chủ thật gần và đàng hoàng nhìn ngắm, chỉ có một cách là vào quán. 

        Tôi cũng không phải là một ngoại lệ nên dần dà gia nhập vào đám "cắm rễ" ở cái quán này cho đến năm đệ nhất (lớp12 bây giờ), vì bận ôn luyện cho kỳ thi tú tài và đại học. Nhiều tên "cắm rễ" ở quán như một cách "trồng cây si"cô chủ. Nhưng chỉ để ngắm nhìn và vấn vương một bóng hình quá đẹp ở đây và không phải chỉ là cô chủ quán mà còn nhiều chị em của cô chủ nữa, thỉnh thoảng xuất hiện, làm cho cái quán nhiều khi trở thành một vườn hồng tươi thắm. Những người đến đây có khi như lạc vào ma trận của những bông hoa.

Tôi, thì không hẳn vậy, đến quán chẳng qua là yêu thích cái không gian tĩnh lặng, đẹp, nhạc hay và cố tìm lại hình ảnh bờ tóc trên cây guitar vào lúc chiều tà trong góc vườn. Cho đến một lúc, tôi mới thật sự nhìn thấy khuôn mặt trái xoan ánh hồng dưới ngọn đèn bàn với những đường cong mềm mại, mượt mà như một Juliet - của Shakespeare - hiện thân trong cô chủ nhỏ - chính là người chơi đàn trong đêm. Một bức tranh thiếu nữ tuyệt đẹp, mỏng manh lạ thường như sương khói bên trời.

        ....

        Sau này, khi thời gian trôi đi, tôi mới nhận ra rằng, chất Huế của tôi thấm đậm thành những nét trầm mặc, sâu thẳm, chung thủy như con đường và dòng sông ở đây. Những bài nhạc tôi được nghe ở cái quán bên sông thành một dòng nhạc rất đẹp mà tôi hằng nhớ và mãi về sau đã thành những bản nhạc bất hủ không phai nhạt theo thời gian.

        Hình bóng cô gái Huế được ghi nhận qua hình dáng mảnh mai, thanh tú, dịu dàng của cô chủ nhỏ xỏa tóc bên cây đàn trong bóng chiều trôi.

       ....

       Nay thì quán Ngự - Giao đã không còn nữa, nhưng những lúc chiều dần xuống với tiếng guitar vẳng vọng một nơi nào đó, tôi lại thấy như mình đang trầm ngâm bên ly cà phê không đường trong quán bên sông của một ngày xưa đã xa.

       Xin cảm ơn Huế với những dòng sông, con đường, những chiếc cầu nối hai bờ yêu thương.

       Xin cảm ơn cái quán nhỏ và hình ảnh cô chủ trong khu vườn bên bờ Bến Ngự - Nam Giao.

LeBinh.

10-12-2022.


OYE COMO VA-SANTANA

        

       


Nghe lại bài hát của Santana từ hơn 45 năm với cách ghi hình và phối nhạc khác hơn.

Carlos Santana - một guitarist huyền thoại - người pha trộn rock với âm nhạc Mỹ Latin và fronted Santana. Ông đã giành được giải thưởng Album rock hay nhất và Album của năm cho Supernatural vào năm 2000, 10 Grammy Awards và 03 giải Grammy Latin 2002.

"Âm nhạc là liều thuốc thần bí chữa lành cho người nghe khỏi sự lây nhiễm của nỗi sợ hãi, sự lây nhiễm của sự xa cách, sự lây nhiễm của suy nghĩ bạn không xứng đáng." ("Music is the mystical medicine that heals the listener from the infection of fear, the infection of separation, the infection of thinking you’re not worthy." - Carlos Santana)

Vào ngày 09-07-2010 - trên sân khấu trong một buổi hòa nhạc tại Tinley Park, Illinois - Carlos Santana đã cầu hôn Blackman - là tay trống lưu diễn của Santana - ngay sau màn độc tấu trống của cô. Họ đã kết hôn tại Maui, Hawaii vào ngày 19-12-2010. 

Blackman nuôi dưỡng tâm linh trong khả năng âm nhạc của cô ấy: “Tôi tin rằng âm nhạc thiêng liêng đến nỗi một khi bạn đang chơi nhạc, bạn đang thực hiện công việc cầu nguyện, cho dù bạn có ý thức về nó hay không, bởi vì bạn có một ý định tập trung”, ("I believe that music is so sacred that once you're playing music you are doing the work of prayer, whether you're conscious of it or not, because you have a focused intent" Blackman).

Cindy Blackman Santana, Becky G, Tito Puente, Jr., Tal Wilkenfeld, Rubén Rada, cùng với 20 nhạc sĩ khác trên khắp thế giới, cùng tham gia để tạo ra bản nhạc đầy năng lượng, cổ điển, dễ chịu này.

Lắng nghe nhịp điệu của Colombia, Panama, Uruguay, Congo, Brazil, Haiti, Vương quốc Bahrain và Hoa Kỳ (California, Florida, Louisana) đoàn kết hòa hợp hoàn hảo trong bản trình diễn Bài hát Vòng quanh Thế giới này của Tito Puente, có sự góp mặt của Carlos Santana, người đã làm cho bài hát"Oye Como Va"  trở thành hit trên toàn thế giới vào năm 1970 cùng với ban nhạc Santana của mình.

Playing For Change (PFC) là một Certified B Corp (Tổ chức Mục đích Xã hội) được tạo ra để truyền cảm hứng và kết nối thế giới thông qua âm nhạc, ra đời từ niềm tin chung rằng âm nhạc có sức mạnh phá vỡ ranh giới và vượt qua khoảng cách giữa con người với nhau. Trọng tâm chính của PFC là ghi lại và quay phim các nhạc sĩ biểu diễn trong môi trường tự nhiên của họ, đồng thời kết hợp tài năng và sức mạnh văn hóa của họ trong các video sáng tạo có tên Bài hát vòng quanh thế giới. 

Việc tạo ra những video này đã thúc đẩy PFC thành lập Ban nhạc Playing For Change - một đại diện hữu hình, lưu động về sứ mệnh của mình, bao gồm các nhạc sĩ đã gặp nhau trong suốt hành trình của họ; và thành lập Tổ chức Playing For Change - một tổ chức phi lợi nhuận riêng biệt chuyên hỗ trợ các chương trình âm nhạc cho trẻ em trên khắp thế giới. 

Thông qua những nỗ lực này, Playing For Change nhằm mục đích tạo ra hy vọng và nguồn cảm hứng cho tương lai của hành tinh chúng ta. 

Để tìm hiểu thêm, hãy truy cập https://playingforchange.com.

Nguồn: Youtube.com, Wikipedia.

06-11-2022

LeBinh


VƯỜN THỦY LIÊM.

        


        Mỗi lần ghé qua đây, lại có một bất ngờ mới...

  Vườn lan bốn mùa với đủ loại lan ta, tây, lan rừng được treo quanh khu vườn nhỏ, rải rác lại bung nụ những đóm hoa....

  Nay là vườn chim với nhiều loại chim...đang nhảy nhót trong từng dãy lồng, thỉnh thoảng lại cất tiếng hót líu lo, đủ giọng chim.

  Tuy là "cá chậu chim lồng" nhưng những chú chim ở đây được chăm sóc cẩn thận với sự trìu mến đặc biệt....được cho ra khỏi lồng, tập cho quen với người và mang đi quanh nhà...được cho ăn tùy theo sở thích của từng loại. Có con sổ lồng bay đi nhưng vài ngày sau lại thấy trở về trên cành cây quanh nhà...chắc là cũng quen chốn cũ không nỡ rời xa.

  Con bạch yến gãy chân được mang về chăm sóc, nay đã bay chuyền trên những cành cây; chú sẽ non bị rớt khỏi tổ, được cho cái tổ mới trong giỏ hoa bất tử, đã trổ đủ lông ...cặp chim khách nuôi từ nhỏ, dạn dĩ nhảy từng bước trên tay, nhảy tận lên vai, ngắm nhìn mọi người...chú chàng này ngoài những thức ăn thông thường lại thích uống trà và ăn yaourt lạnh...

Loay hoay trước cửa nhà là một chiếc lồng lớn được hàn dính chung quanh là lưới mắt cáo đang hoàn thiện dần...là nơi ở mới cho những chú chim sẽ rộng cánh bay trong một không gian mở trên những cành cây đan xen vào đó. Dù sao cũng rộng hơn cái lồng con.

Đặc biệt, giữ chân mọi người là ấm trà hoa cúc, với nguyên liệu là hoa cúc tươi (bông nhỏ), hạt câu kỷ tử, hạt sen, hạt táo khô, cơm nhãn nhục, xí muội và chút đường phèn thanh thanh...Quả là một ấm trà nhưng bổ sung nhiều vị thuốc nam trong đó....vừa uống trà...vừa tóp tép ăn luôn "xác trà"....thú vị thật.

Từng ngụm trà mát lịm trong buổi trưa nắng....cùng với tiếng hót của vài chú chim đủ để thức tỉnh khi đang "thả hồn" theo ấm trà hoa cúc.

Chú sẽ đặt tên cho chỗ này là "Vườn Thủy Liêm" và rất cảm ơn Đinh Kim Thủy trong một sáng ở đây cùng với chim, lan và trà hoa cúc.

Hàm liêm.

31-10-2022. 


Thứ Ba, 23 tháng 8, 2022

“Chuông và lá”.



       Lần thứ hai tôi được nghe một ca khúc do bạn tôi thu âm và chuyển cho tôi…cũng là lần thứ hai tôi được biết thêm tác phẩm của cặp đôi thơ-nhạc mà trước đó tôi chưa hề biết cũng như chưa được nghe qua.

“Tình khúc hiên mây” (thơ Toại Khanh - phổ nhạc Nhị Tường) là những tiếng gõ nhịp trầm buồn “Dầu có dầu không…Dầu có dầu không…” tiếp nối nhau như tiếng vọng Bát Nhã “sắc-không…, không-sắc” (…sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc…) và rồi cuối cùng “ngày về đất lạnh gì cũng như pha”.

Tôi được bạn gởi bài thơ thứ hai của Toại Khanh - “Chuông và lá” - do Nhị Tường phổ nhạc. 

“Tôi ôm tục niệm về sơn tự

Thả dần theo những tiếng chuông rơi..

….

Về đâu, cũng cứ là non thẳm

Bên cầu biên giới bóng chiều loang

Nhặt lá rừng thông nhen chút lửa

Ngó chuyện đời trong chút bụi tàn...”

(“Chuông và lá” - Thơ Toại Khanh - trong thi tập “Khi nhà sư qua sông”).

        Sau này khi được biết nhà thơ Toại Khanh là một tỳ kheo pháp danh là Giác Nguyên, tôi chợt hiểu cái “đốn ngộ” và cái vô thường ẩn tàng trong thơ của ông. Nhưng tôi vẫn muốn cảm nhận ông là một nhà thơ làm thơ hơn là một sư thầy làm thơ.

        Cũng như tôi muốn nghĩ đến một PTT với “Động hoa vàng”, “Đoạn trường vô thanh” bất hủ hơn là là sư Tuệ Không làm thơ….cho dù ông không còn là Tuệ Không của một ngôi chùa nào đó.

        Không phải vô tình mà nhạc sĩ Nhị Tường lại chọn “Tình khúc hiên mây”, “Chuông và lá” trong nhiều bài thơ của Toại Khanh để phổ nhạc. Tôi nghĩ đã có một mối giao-hòa-tương-thắm của cô với 2 bài này để rồi từ thơ chuyển thành những cung bậc thấm lòng người.

        Hơn thế tôi cũng đã nghe Nhị Tường trong vài ca khúc của cô - chỉ với cây đàn guitare  - phổ từ thơ của Dã Quỳ Nguyên Giang (“Tay mẹ ngày xưa”), Huyền Không Đạo Hữu (Trả…), …tôi lại hiểu thêm một tác giả với “Phật tánh từ tâm” (trước đó là nhạc sĩ Võ tá Hân hoặc cố nhạc sĩ PD trong “Đạo ca”, “Thiền ca”)

        “Chuông và lá” được bạn Tạ Quang Sơn trình bày với phần hòa âm, phối khí của Anh Vũ và đã chuyển cho tôi. Không như bài “Tình khúc hiên mây” được cất kỷ đến 10 năm mới trình làng.

        Một ca khúc hay vẫn là ý và tứ do tác giả chuyển tải trong đó - nhưng đây là một bài thơ nên phải nói đến cái tài hoa của ngưởi phổ nó thành nhạc. “Chuông và lá” cũng vậy ý-tứ đều có cái gì đó mênh mông, nhưng mong manh, mang chút “thiền tánh” ...và nhạc thì chậm rãi như từng nhịp đời. Hay hơn nữa là giọng ca đặc biệt của TQS đã nâng ca khúc lên một tầm cao hơn...thấm hơn. Hòa âm tốt, âm thanh hay. 

        Xin được giới thiệu với các bạn một ca khúc mới.

        Cảm ơn nhà thơ Toại Khanh, nhạc sĩ Nhị Tường và cảm ơn QS Ta đã chuyển bài hát. 

LeBinh

13-08-2022.


Một thoáng “Hoàng tử Bé”.

 



        Antoine de Saint-Exupéry (29 tháng 6 năm 1900 - mất tích ngày 31 tháng 7 năm 1944)

        Sáng nay với bài viết về một triển lãm “Cuộc hẹn với Hoàng tử Bé” của Antoine de Saint-Exupéry tại Bảo tàng Nghệ thuật Paris, làm tôi nhớ lại một tác phẩm của ông - “Hoàng tử Bé” - mà tôi đã yêu thích và đọc nhiều lần cách đây gần 50 năm.

        Những dòng ý tưởng của tác giả là một phi công vừa là nhà văn, nhà thơ, triết gia, nhà báo… thỉnh thoảng vẫn bàng bạc trong suy nghĩ của tôi.

        “Bởi vì tất cả những người trưởng thành trước đó đều là những đứa trẻ, nhưng ít ai trong số họ vẫn nhớ điều này”.  (A St-Exupéry).

        “Chúng ta chỉ nhìn rõ mọi thứ bằng trái tim. Mắt thường không nhìn thấy những thứ quan trọng nhất”. (A St-Exupéry).

        “Thông điệp được Hoàng tử bé truyền tải đó là gặp gỡ những người mới, cởi mở với những người xung quanh, và đó cũng là điều mà bất cứ ai trong chúng ta cũng cần đến và có thể tìm thấy mình trong đó”, như nhận đình của bà Anne Monier Vanryb, quản lý triển lãm tại Bảo tàng Nghệ Thuật Trang Trí.(trích bài viết của Chi Phương)

        “Tác phẩm này đã được dịch ra hơn 500 thứ tiếng trên thế giới, thậm chí cả những ngôn ngữ hiếm chỉ còn vài chục người sử dụng, là cuốn sách được dịch nhiều nhất trên thế giới chỉ sau cuốn Kinh Thánh. Bản dịch Le Petit Prince sang tiếng Việt đầu tiên đã có từ năm 1966. Hai bản dịch phổ biến là của Bùi Giáng do An Tiêm xuất bản và “Cậu Hoàng Con” do dịch giả Trần Thiện Đạo thực hiện”. (trích bài viết của Chi Phương)

Cố thi sĩ Bùi Giáng gọi đây là "tác phẩm thơ mộng nhất và u uẩn nhất trong những tác phẩm của Saint Exupéry".

        Xin giới thiệu với các bạn yêu thích “Hoàng tử Bé” bài viết của Chi Phương” và chân thành cảm ơn tác giả.

LeBinh.

06-08-2022.

Hình ảnh: Tranh vẽ từ "Hoàng tử Bé" - A.St-Expery.

“Cuộc hẹn với Hoàng Tử Bé tại Paris và những chuyện chưa kể”.

Chi Phương.

        Lần đầu tiên, 30 trong số 141 trang bản thảo gốc của Hoàng tử bé (Le Petit Prince), một trong những tác phẩm được dịch nhiều nhất thế giới, được trưng bày tại Paris cho công chúng Pháp và châu Âu. Đó là những bức ảnh, hay những bức thư tay, bản phác thảo tranh minh hoạ cậu hoàng tử nhỏ, bên cạnh chú chó, vẹt hay ốc sên, và những bức vẽ chưa từng lộ diện cho công chúng.

        Có lẽ không có nhiều triển lãm thu hút được sự quan tâm của người xem từ mọi lứa tuổi, cả người lớn và trẻ nhỏ như triển lãm “Cuộc hẹn với Hoàng tử bé” của Antoine de Saint- Exupéry ở bảo tàng Nghệ thuật Trang Trí ở Paris, cũng giống như cách mà cuốn sách Hoàng tử bé thu hút người đọc từ nhiều thập niên qua. 

        Triển lãm về Hoàng tử bé của Antoine de Saint-Exupéry mở cửa đón người xem từ 17/02 đến 26/06/2022 tại bảo tàng Nghệ thuật Trang trí (Musée des Arts décoratifs). Triển lãm tiết lộ những khía cạnh, những góc khuất ít được biết đến của Antoine de Saint-Exupéry, như là nhà văn, nhà thơ, phi công, nhà thám hiểm, triết gia hay nhà báo.

        Gia đình Matthiews sống tại Thụy Sĩ. Hai vợ chồng cùng hai con gái nhỏ đã quyết định đến Paris xem triển lãm nhân dịp này. Trả lời RFI, bà F. Matthiews nhận xét về triển lãm: 

        “Tôi thấy triển lãm rất thú vị, vì được tận mắt nhìn thấy các bản thảo gốc của Antoine de Saint-Exupéry, cả tranh vẽ nữa. Theo tôi, sách của ông ấy thú vị bao nhiêu, thì những gì mà triển lãm giới thiệu thú vị bấy nhiêu. Chúng tôi có cảm giác như bước vào vũ trụ riêng của tác giả. Chúng tôi khám phá những gì mà ông ấy đã viết, đã vẽ (trước khi xuất bản sách). Chồng tôi hâm mộ Hoàng tử bé từ 40 năm nay và ông ấy nhất mực muốn đến xem triển lãm, chính vì vậy cả nhà tôi cùng đi. Đúng thật, dù là ai, người lớn hay trẻ nhỏ, mỗi người đều tìm thấy một phần nào đó của mình trong trí tưởng tượng của Saint - Exupery”. 

        Hoàng tử bé được viết trong thời gian Saint-Exupéry sống ở Hoa Kỳ và lần đầu tiên được in ở New York vào năm 1943 (bằng tiếng Anh và tiếng Pháp). Ban đầu cuốn sách là một đơn đặt hàng của nhà xuất bản Reynal & Hitchtcok. Saint-Exupéry được yêu cầu viết một cuốn truyện tranh để sưởi ấm trái tim độc giả thiếu nhi trong không khí đen tối của Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, giữa lúc Mỹ bước vào cuộc chiến. Sau khi nhìn những bản phác thảo về cậu bé mà ông vẽ đi vẽ lại, nhà xuất bản đã đề nghị ông viết một câu chuyện hoàn chỉnh về cậu bé đó. Và phải hai năm sau đó, vào năm 1946, cuốn sách mới được xuất bản tại Pháp, quê hương của Saint-Exupéry, khi ông đã qua đời. Kể từ đó, những câu chữ, thông điệp của Hoàng tử bé lan tỏa xuyên biên giới. Những câu chuyện vượt thời gian với cách viết nhiều hí hoạ, đầy chất thơ, nhưng cũng đậm triết lý về cuộc sống và về tình yêu, đơn thuần, nhưng sâu sắc, khiến cuốn sách đến tay mọi lứa tuổi.  

        Những dụng cụ vẽ, màu nước, hay những nét tẩy xoá và các bản phác thảo, triển lãm đưa người xem vào thế giới sáng tác của Saint-Exupéry, nhiều lần đặt bút tưởng tượng ra vóc dáng của nhân vật chính, người cuối cùng trở thành hoàng tử bé với chiếc nơ thắt ngực, đeo khăn quàng cổ phấp phới trong gió cùng ánh mắt u sầu.  

        Đó là những ấn bản đầu tiên của Hoàng tử bé. Saint-Exupéry đã đưa các tài liệu này cho một nhà báo người Mỹ Silvia Hamilton trước khi ông qua đời vào năm 1944. Sau đó, vào những năm 1960, chúng được chuyển đến lưu trữ tại Thư viện Morgan ở New York, và chưa từng rời khỏi đó mãi cho đến nay. Quản lý triển lãm tại bảo tàng Nghệ thuật Trang trí giới thiệu triển lãm với hãng tin Reuters :

        “Điều mà tôi thấy đặc biệt ở đây đó là việc mà Saint-Exupéry cần dùng bút vẽ để có thể giãi bày ý tưởng. Ông là một nhà văn, nhưng cũng là một phi công. Thông qua triển lãm này, chúng ta có thể cảm nhận tâm hồn nghệ sỹ của ông. Chúng ta có thể thấy rằng sáng tác, vẽ tranh là một hoạt động đi theo ông cả đời và có thể thấy rằng ông ấy đã lao tâm khổ tứ rất nhiều để vẽ ra từng nhân vật. Tại triển lãm, mọi người có thể đọc những bức thư viết tay mà ông gởi cho mẹ ông, xin bà đánh giá về các bức tranh và đưa ra ý kiến. Trong một vài bức thư, ông ấy viết : “Chao ôi, bức này không được, con không biết vẽ ra sao mẹ ạ !” Hơn nữa, Saint-Exupéry cũng đặc biệt quan tâm đến việc tên mình được chú thích trong bức ảnh bìa của cuốn Hoàng tử bé, bởi vì đối với tác giả, đây được xem như là một thành công thực sự, tiếp sức cho ông tự vẽ những bức tranh minh họa cho cuốn sách của mình”.  

        Mở đầu với bầu trời đầy sao và những bức vẽ, triển lãm đưa người xem bước vào thế giới của hoàng tử bé, của tuổi thơ, hay của chính Saint-Exupéry. Người xem khám phá thời thơ ấu của Antoine de Saint-Exupéry, từ khi ông sinh ra tại Lyon năm 1990, cho đến khi đến tuổi thiếu niên. Lớn lên trong một gia đình quý tộc, giỏi làm thơ và đam mê máy bay. Tất cả là những kinh nghiệm bồi đắp ý tưởng cho cuốn sách cũng như những ý niệm về thời thơ ấu – điểm nhấn quan trọng của Hoàng tử bé. “Bởi vì tất cả những người trưởng thành trước đó đều là những đứa trẻ, nhưng ít ai trong số họ vẫn nhớ điều này”.  

        Trong cuốn sách, cụ thể là những cuộc đối thoại giữa Hoàng tử bé và phi công, Saint-Exupéry dường như vẽ ra một đường ranh giới mờ nhạt giữa người trưởng thành và trẻ thơ. Viên phi công tự cho mình là một trong những nhân vật vĩ đại, nhưng thực ra không phải là ai cả và cũng không còn là trẻ con, bối rối trước những câu hỏi dồn dập của Hoàng tử bé. Ngược lại Hoàng tử bé, với lối suy nghĩ giản đơn trong hình hài một đứa trẻ, lại có thể đối mặt với trách nhiệm tự “bảo vệ hành tinh và bông hồng”, giống như một người trưởng thành. Những đoạn đối thoại khiến chúng ta đôi khi cảm giác đó là những đoạn độc thoại nội tâm của tác giả, dường như Saint-Exupéry đã quay lại thời mười tuổi, và tin chắc rằng “truyện cổ tích là sự thật duy nhất trên đời” (On sait que les contes de fée est la seule vérité de la vie). 

        Và trong một góc tối, ánh đèn chiếu vào hình ảnh nhân vật Hoàng tử bé, được đặt trong một hộp kính, vang lên giọng nói : Làm ơn, hãy vẽ cho tôi một chú cừu !, (S’il vous plait ! Dessinez moi un mouton !), như van xin nài nỉ, đôi chút làm nũng của cậu hoàng nhỏ, lặp đi lặp lại. Giữa sa mạc, cách các khu vực có người sinh sống hàng ngàn vạn dặm, lời yêu cầu của một thiên thần nhỏ không cánh đến từ hành tinh khác vang dội trong khắp các gian triển lãm ở Paris. 

        Từ phòng này sang phòng khác, bóng tối bao trùm gian triển lãm, nhưng ánh đèn chiếu sáng từng tác phẩm. Người xem đứng lặng trước các tấm kính, sói xét kỹ lưỡng từng nét bút của Saint-Exupéry, rồi trầm ngâm trước nội dung những bức thư ngọt ngào, giàu cảm xúc và chân thật của tác giả, những lời trách móc gửi cho người thương, và cả những trao đổi giữa tác giả và nhà xuất bản trước khi cuốn sách ra đời. Triển lãm đặc biệt nêu bật hai trong số những nhân vật quan trọng trong cuộc đời của Saint-Exupéry trong Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, đó là vợ ông, bà Consuelo - người truyền cảm hứng cho nhân vật Rose, và người bạn thân cũng như là chỗ dựa tinh thần của ông, Léon Werth. Triển lãm giúp cho những ai đã đọc Hoàng tử bé có thể hiểu rõ hơn về tác giả. Bà Evelyne, đến xem triển lãm cho biết :

        “Đúng là triển lãm giúp tôi có cái nhìn rõ hơn, nói thực là, khi tôi đọc sách, tôi không hiểu hết được những gì mà tác giả muốn nói. Qua triển lãm này, tôi hiểu được quá trình ông ấy viết ra cuốn sách ra sao. Saint Exupéry đã tạo ra rất nhiều nhân vật khác nhau, và cũng có rất nhiều nhân vật mà ông ấy không đưa vào cuốn sách. Tác giả có những lựa chọn và toan tính riêng. Triển lãm mở ra thế giới của tác giả hơn là của cuốn sách, đó là những điều mà tôi cảm nhận được.”

        Tại đây, người xem cũng khám phá những nhân vật tưởng chừng bị Saint Exupéry lãng quên và cả một chuỗi những sự kiện trong cuộc đời tác giả, dường như đúc kết lên câu nói đi vào lòng người của Hoàng tử nhỏ : “Chúng ta chỉ nhìn rõ mọi thứ bằng trái tim. Mắt thường không nhìn thấy những thứ quan trọng nhất”. 

        Trong những năm tháng đen tối của lịch sử, Saint Exupéry viết lên một câu chuyện mang thông điệp đậm tính nhân văn và triết học, hòa quyện trong lối hành văn đơn giản của trẻ thơ, để mỗi khi đọc lại, ở thời điểm khác nhau, không gian khác nhau, độ tuổi khác nhau, người đọc có thể đưa ra những cảm nhận riêng và không lần nào giống lần nào cả. “Thông điệp được Hoàng tử bé truyền tải đó là gặp gỡ những người mới, cởi mở với những người xung quanh, và đó cũng là điều mà bất cứ ai trong chúng ta cũng cần đến và có thể tìm thấy mình trong đó”, như nhận đình của bà Anne Monier Vanryb, quản lý triển lãm tại Bảo tàng Nghệ Thuật Trang Trí.

        Gian cuối cùng của triển lãm trưng bày những ấn bản được dịch ra các ngôn ngữ khác. Với hơn 500 thứ tiếng trên thế giới, thậm chí cả những ngôn ngữ hiếm chỉ còn vài chục người sử dụng, Hoàng tử bé là cuốn sách được dịch nhiều nhất thế giới chỉ sau cuốn Kinh Thánh. Bản dịch Le Petit Prince sang tiếng Việt đầu tiên có từ năm 1966. Hai bản dịch phổ biến là của Bùi Giáng do An Tiêm xuất bản và Cậu Hoàng Con do dịch giả Trần Thiện Đạo thực hiện. Vào dịp kỷ niệm 70 năm ngày tác phẩm ra đời, nhà xuất bản Gallimard đã chính thức chuyển nhượng bản quyền xuất bản Hoàng tử bé tại Việt Nam cho nhà xuất bản Nhã Nam vào năm 2017.


Cây đu đủ vàng.

 



        Lâu lâu ghé lại nhà anh, thấy giống cây lạ, chẳng biết sưu tầm ở đâu?

Mới nhìn cứ tưởng là cây đu đủ với trái treo lủng lẳng kia đã đến độ chín vàng, nhưng chẳng phải vậy, hóa ra cái nhìn của mình đôi khi cũng bị đánh lừa! 

- Toàn là trái non đó anh!

- Ồ,… còn non sao lại giống như chín vàng vậy anh? tôi ngớ ra

- Ừ, giống đu đủ này còn non thì vàng nhưng chín lại có màu đỏ đó anh.

        Ra là vậy, một giống lạ đây…

Tôi săm soi và tiện tay bấm luôn mấy hình để nhớ một giống cây lạ ở đây.

        Nhìn gần rồi lại nhìn xa, tôi chợt nghĩ một điều.

        Trở về bàn nhậu, anh vẫn còn đó với ly rượu và mấy dĩa mồi trên bàn, tôi hỏi:

- Anh có thấy trồng mây cây đu đủ này giống với mong ước của nhiều người không?

- Ý tưởng gì anh?

- Lúc anh trồng cây đu đủ đó…ở đây nè…ngay trong tầm mắt của anh, mà nhất là lúc anh ngồi đây, lai rai với bạn bè đó.

- …..

        Anh bạn chưa kịp nghĩ ra điều tôi muốn nói…

- Là sao anh?

- Là “đủ vàng” đó…anh không thấy ra he? Tôi cười cười.

- Trời đất..!

        Nhìn ra góc vườn có cây đu đủ đang treo đầy trái vàng ươm, anh ta suy nghĩ …chắc “cha nụi” này nói cũng có ý đó nha.

- Còn chưa đâu anh…kìa…”dzừa (dừa)-đủ vàng”…hehe…Vừa nói tôi vừa chỉ tay ra mấy gốc dừa.

        Lại ngẩn ra, liếc mắt quanh đám cây bên cạnh….đúng là có cả dừa, đu đủ, … lại là đu đủ vàng….

        Ừ thì cũng đúng nè…có cây đủ đủ, phía xa kia là một đám dừa quặt trái chỉ vừa với tầm tay.

        Chẳng để anh ta kịp thấm nhập ý nghĩa của mấy cái cây, khi chợt nhìn xa xa bên góc vườn có cây xoài xòe rộng tán lá, tôi bồi thêm:

-Nữa nè anh, “dzừa, đủ vàng, xài” …

        Câu nói của tôi làm anh ta phải lướt qua một lượt nữa cái vườn cây mà ngày nào anh cũng cắm cúi, cặm cụi ở đây, chăm sóc, tưới tắm từng gốc cây, nhìn ngắm từng chùm lá non, từng bông hoa bung nụ cho đến lúc kết đầy trái nõn nà, xinh mượt, lủng lẳng trên cành. 

        Đúng là cái vườn nho nhỏ của mình, lại có một mớ cây trồng mà “ứng” vào cái câu mà nhiều người thường nói để mua đồ đơm cúng mấy ngày Tết…”cầu-dzừa-đủ-xài” (mãng cầu, dừa, đu đủ, xoài)…như một mong ước đơn giản của gia chủ….lạ hè…vậy là ngoài kia vẫn còn gốc xoài lâu năm và mấy cây mãng cầu…. té ra bao năm chăm sóc mãnh vườn lại không thấy cái điều mà anh bạn nhiều chuyện này nghĩ ra.

        Có vẽ thấm ý, anh ta mỉm cười một mình rồi quay lại với tôi:

- Tớ chẳng “cầu-dzừa-đủ vàng-xài” gì cả…

- Vậy giờ anh mong điều gì?

- Tớ chỉ “cầu-đủ-bạn”…”cầu-đủ-gựu”, “cầu-đủ-dậu” thôi…!

- ….!!?? Tôi chưa kịp hiểu.

        Vừa nhấm miếng mồi sau hớp rượu, anh ta nói:

- Là bạn bè đó, …đủ rượu, và đủ cho bàn nhậu thôi he….tớ chỉ cần chừng đó, chẳng cần chi nhiều! Vậy tìm cho tớ mấy cây này, tớ sẽ trồng luôn ở đây.

        Thì ra là thế.

        Nhưng “bạn” phải thật sự là “bạn”, “rượu” phải là rượu ngon, và nhậu cũng chỉ với vài ba bạn hiền…để mà say nắng, say mưa, say nghĩa, say tình…  với nhau.

        Bó tay, không biết có giống cây nào như vậy để trồng trong mãnh vườn nho nhỏ nhưng lúc nào cũng đầy ắp tình người? 

        Nhưng cũng lúc ấy, tôi chợt nghĩ: Có lẽ không cần phải trồng nữa… vì bàng bạc ở đây đã có những cây “bạn”, “gựu”, “dậu” được ươm trồng trong “mãnh-vườn-chung” của nhiều bạn tôi từ bao nhiêu năm rồi.


Nhà anh Bộ.

LeBinh

15-07-2022.




Mưa bụi.

 



Năm nào cũng vậy, vào dịp giữa tháng năm đầu tháng sáu là những cơn mưa của miền 2 mùa mưa-nắng thật ồn ã, dữ dội, chợt đến chợt đi, như trút hàng dãy thác nước từ trên cao xuống từng mái nhà, tán lá, cành cây, con đường … có lúc chợt ngừng, rồi lại bùng lên theo từng đợt chuyển mình khác nhau. 

        Những giọt mưa xiên ngang theo làn gió, những chiếc lá ướt sũng, cành cây oằn mình, thỉnh thoảng rũ đi những giọt nước trĩu nặng, những con chim chẳng buồn tắm những giọt mưa như thường ngày, trốn biệt một nơi nào đó.

        Đường xá là những mảng nước ngập ngụa, nhảy nhót với hạt mưa thành những bóng nước phồng lên rồi vỡ tan từng chiếc. Dòng nước ào ạt chen nhau thoát về một nơi nào đó.

        Những chiếc áo mưa đủ màu, dưới cơn mưa, như những cánh bướm vội vã băng qua đường phố nhạt nhòa.

        Tiếng mưa lúc nhanh, lúc chậm, lúc mạnh, lúc trầm buồn như bản hòa thanh vĩ đại của đất trời, lòng chập chùng về những thoáng xa xưa, về những cơn mưa của một thời … mà đã bao năm, qua nhiều nơi, có lẽ chẳng nơi nào có, trừ một nơi có hắn của ngày xưa - mưa bụi xứ Huế. 

        Khác với cơn mưa ở đây, mưa bụi thật khẽ khàng, không chút vọng động, nhẹ nhàng từ trên cao, lơ lững như chẳng muốn rớt vào đâu cả, lượn lờ trên những con đường, ve vãn những chiếc lá đong đưa, bầu trời mù mù như đám sương sa lạc chốn. 

        Phải chăng những hạt mưa này cũng thật nhỏ bé, mềm mại, tĩnh yên như hạt bụi, nên có tên như thế?

        Những ngày này, con đường lại dẫn hắn lang thang khắp chốn để thấy hạt mưa như những bóng nước tí xíu rớt nhẹ, yên ngủ trong lòng bàn tay, bám trên từng sợi nhỏ của chiếc áo len đan tay, chẳng làm ướt áo, đọng lại trên cả những sợi mi để rồi nhìn xuyên qua nó là cả phố phường lung linh, mong manh như bóng nước trên hè.

        Theo sau một mái tóc để thấy hạt mưa cùng em qua từng con phố, chẳng chịu rơi xuống, cũng chẳng chịu tan đi, như đầu kim nhỏ bé, trắng trong bám hờ trên từng ngọn tóc, lúc lắc nhịp nhàng theo từng bước chân…thì ra vẫn có người chẳng chịu khoác một chiếc áo mưa, như để mưa nô đùa trên tóc, … lại có một ai đó như hắn.

        Ly cà phê nóng trong tay, nhìn từng đám mưa bụi bị gió thổi tốc lên, uốn lượn trên phố như từng đám sương mù giăng giăng, người đi co ro trong ngọn gió lạnh phớt qua...nếu không có mặt đường dưới chân, có lẽ sẽ nghĩ rằng họ đang đi trong một đám mây mù….đám mây trần thế.

        Mưa như giăng thành cột khói uốn lượn, lững lơ như đang đùa cợt với dòng sông …Ừ.. ta cũng là nước nhưng không phải là nước, là mây nhưng chẳng là mây, là sương cũng chẳng phải là sương….chỉ là những hạt mưa bụi của mùa.

        Vậy đó, cứ những ngày mưa bụi rớt trên hè phố, hắn lại đi, như một thôi thúc không thể ngồi yên, dù cho ở nhà là những phút giây tĩnh lặng cùng với vài bài nhạc và một ly cà phê tự pha…Tất cả đều vô vị không bằng những lúc lang thang trên đường hay ngồi xuống một quán cóc nào đó, một mình với ly cà phê đen nóng, đắng chát chẳng cần chút đường…Nghe chút nhạc, ngắm chút mưa, để mà co ro trong cái  se lạnh run người.

        ….

        Một lúc nào đó của ngày xưa, tình cờ hắn đọc được bài thơ của một anh bạn, bài thơ dài mấy đoạn, như ước hẹn với một ai đó…lúc đó hắn thật sự ngạc nhiên khi thấy một thầy thuốc làm thơ tình! Bài thơ quá hay, chỉ tiếc rằng cho đến bây giờ hắn chỉ nhớ lại vài câu khi nghĩ về những cơn mưa bụi ngày xưa: 

…“Anh đã hứa em yên lòng hởi nhỏ

Ta sẽ về đến chốn của riêng nhau

Nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều

Nơi mưa bụi xuống hồn nhau lấm tấm”…

(BS Lô - Viện Pasteur Nha trang của những năm 1980).

         Nhỏ của anh ngày xưa có được đắm mình trong những hạt “mưa bụi rớt xuống hồn nhau lấm tấm”?

            Đã qua rồi những cơn mưa…


Hình: FB Nga Dang Thi.

LeBinh

01-06-2022.



Rượu trái cây Thủy Liêm.

 



        Cách đây đã lâu, một cô bé thuộc thế hệ 8X đã học cách ủ rượu trái cây, chôn xuống đất một thời gian rồi đào lên, tặng cho một ông chú sành rượu ở xa, bình rượu dứa hơn 8 năm vẫn thơm ngọt làm say lòng người ….và rồi một đơn đặt hàng cho 100 lít rượu trái cây tiếp theo của ông chú này như một động lực cho cô bé bắt tay vào việc chế biến các loại rượu trái cây khác nhau như thực hiện một hoài bảo đã ấp ủ từ lâu.

        Một sáng, trời hửng nắng sau mấy ngày mưa nắng thất thường, không khí dịu mát, từng ngọn gió mơn man phớt qua hương nồng của cỏ cây, pha lẫn mùi hương của vài loại hoa bên đường, chúng tôi được cô bé - giờ đây đã là chủ cơ sở sản xuất Rượu trái cây Thủy Liêm - đón tiếp tại một vườn lan với nhiều loại lan đẹp, lạ đang rộ nở từng khóm, có loại mùi thơm thỏang nhẹ trong gió.

        Sau khi cho chúng tôi mục kích các loại rượu trái cây đã làm tại cơ sở này như: rượu nho, rượu dứa, rượu thanh long ruột trắng, ruột đỏ, rượu sơ ri, rượu cam, nho, dâu….cô bé nói sơ qua quá trình chế biến các loại rượu tại cơ sở.

        Nguyên liệu là trái cây các loại vừa chín, được chọn lọc kỷ lưỡng, tươi tốt, có loại được thu hái ngay tại nhà vườn, đều không sử dụng hóa chất độc hại tới sức khỏe - được mang về rửa sạch, lột võ, cắt mỏng, xếp từng lớp với đường cát trắng theo tỷ lệ 90% trái cây, 10% đường cát trắng - riêng cam, nho, dâu… thì vắt hoặc ép lấy nước và được ủ chứa trong bình có nút thoát. 

        Sau một thời gian, trái cây đã ủ cho ra những dòng nước cốt ngọt lịm từ ít đường và vị ngọt của trái cây, tất cả được chuyển qua những vại sành không tráng men bên trong rồi được chôn xuống đất - còn gọi là “hạ thổ” hay “hấp thổ”.

  Ba tháng sau, mùi vị của rượu đã dịu, thơm ngon hơn và có màu sắc đặc trưng của từng loại trái cây được ủ…màu đỏ thắm của rượu thanh long ruột đỏ, màu trắng ngà của rượu thanh long ruột trắng, màu vàng nhạt của rượu cam, màu mận chín của rượu nho…Tất cả đều được kiểm tra lần cuối và đóng vào những chai thủy tinh xinh xắn chuẩn bị đến tay người tiêu dùng.

        Mẻ rượu các loại gần đây nhất - khoảng 100 lít - đã đóng chai xong chờ ngày xuất ra thị trường, mẻ còn lại gần 400 lít đang hạ thổ chờ đủ thời gian.

        Ngoài các loại rượu hiện có, cơ sở đang nghiên cứu thêm loại rượu mận và rượu xoài nhằm làm phong phú thêm bộ sưu tập rượu trái cây ở đây.

        Với chút ít kiến thức về hóa, tôi cũng hiểu rằng, đây là quá trình lên men rượu tự nhiên - không có chất xúc tác hoặc một men ngoại lai nào - từ những loại đường như Fructose hay Glucose có trong trái cây (Monoshaccaride hoặc Dishaccaride), qua quá trình ủ trong điều kiện yếm khí, nồng độ Oxy là thấp nhất (hạ thổ) - trong thời gian 3 tháng hoặc lâu hơn - nên hạn chế được sự phân hủy các chất hữu cơ có trong nước cốt trái cây có thể làm hỏng chất lượng rượu.

        Đặc biệt một số loại Vitamin có trong trái cây (nhóm B, Biotin, C, E..) có tác dụng tốt đến quá trình lên men rượu và giải phóng thêm các axit amin và các vitamin hoà tan trong rượu làm cho hàm lượng protein trong sản phẩm tăng thêm. Nhiều loại vitamin còn có tác dụng tăng cường hoạt hoá của một số loại enzym trong quá trình lên men rượu.

        Thời gian hạ thổ này sẽ làm cho nồng độ rượu giảm đi nên dịu hơn lúc ban đầu, bên cạnh đó cũng làm giảm đáng kể nồng độ Formaldehyde, nên khi uống không có tình trạng bị nhức đầu, ít độc hại hơn. 

        Hạ thổ còn giúp cho rượu hấp thu được “địa nhiệt” (nhiệt độ trong đất) với một lượng vừa phải làm cho quá trình lên men chậm lại nhưng chắc chắn và không quá nhanh dễ làm hư rượu như ở nhiệt độ bình thường.

        Vị trí để hạ thổ rượu cũng được chọn lựa kỷ, tại những nơi có phong thủy tốt, thông thoáng, cây cối xanh tươi, ánh nắng vừa phải, sẽ làm tăng thêm chất lượng của rượu.

        ….

        “Thủy Liêm” - được ghép từ tên cô chủ nhỏ - Thủy - và địa danh nơi cơ sở tọa lạc - xã Hàm liêm…cũng có nghĩa là nước trong sạch, tinh khiết (“Thủy”: nước; “Liêm” trong từ liêm khiết: trong sạch) …hàm ý nước hay rượu của cơ sở này đều là nước và rượu sạch, không pha thêm chất phụ gia độc hại nào.

        Các loại rượu này có thể dùng riêng lẽ hoặc pha chế thành các loại cocktail khác nhau khi thêm những phụ liệu như sữa, kem,… hoặc pha các loại rượu trái cây với nhau để cho ra những loại rượu có mùi vị đặc trưng khác nhau.

        Với màu sắc tươi nhuận, đẹp mắt tùy theo từng loại trái cây, các loại rượu này phù hợp làm rượu khai vị hoặc dùng cho chị em phụ nữ, ngay cả cánh đàn ông khi có nhu cầu thưởng thức những loại rượu không có nồng độ cồn quá cao nhưng bổ dưỡng cho một bữa ăn gia đình hay lúc liên hoan, hội họp bạn bè.

        Qua một buổi sáng được nghe, biết quy trình chế biến và nếm thử các loại rượu ở đây, đã có bạn có cái cảm giác lâng lâng nhè nhẹ như khi nhấp “ngụm rượu đào”, bừng hồng đôi má, đôi mắt long lanh và cảm thấy vui hơn trong lòng. Hình như đã có chút men say với ly rượu nồng, chút men say tình người qua từng phút giây ngồi lại bên nhau.

        ….

        Xin được giới thiệu cùng các bạn một địa chỉ và một loại thức uống mà bạn nên thử qua một lần khi có dịp.

    Cảm ơn cô chủ nhỏ đã dành thời gian và những ly rượu trái cây đặc biệt trong một buổi sáng tại đây.

        Hình chụp tại cơ sở sản xuất Rượu trái cây Thủy Liêm.

        Thôn 3, xã Hàm liêm, HTB.

LeBinh

21-05-2022.



Tuyển tập “Phan thiết ơi! Tôi nhớ”.

 



Tác giả: Nguyễn Dũng.

        Trong một lần gặp lại, tôi được nhà văn LMV nhắc đến anh bạn là tác giả của tuyển tập “Phan thiết ơi! tôi nhớ” mà trước đó tôi đã đọc một bài viết của anh LMV trên FB - được coi như lời tựa cho đầu sách nói trên.

Khi được nghe qua những bài viết của anh ND, tôi thấy “thấm” với những ý tưởng của anh thể hiện trong tuyển tập này. Bởi vì: “Đó là cái giật mình “tiếc nhớ” về vẽ đẹp của quê hương với dòng sông, vùng đất, con người, sinh hoạt và phong tục tập quán từng gắn bó bao đời mà gần đây đã biến mất, hoặc dần mai một từ lúc nào mà Nguyễn Dũng và chúng ta đối mặt hàng ngày nhưng chẳng hay…” (Trích “Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò” - tác giả: Huỳnh Thanh - trang 9, Báo Bình thuận cuối tuần số 7041, ngày 15-04-2022)

        Nên anh ấy phải ghi lại những cảm xúc, những ý tưởng cho kịp với dòng thời gian cùng với sự phôi phai của ký ức, đó cũng là một hình thức lưu giữ những hoài niệm của chính mình và tất cả đều “Gỉản dị và tinh tế. Mộc mạc và sâu lắng” (Trích: “Lời tựa” của nhà văn LMV cho tuyển tập này).

        Tôi đã nhờ anh LMV liên lạc với anh ND đặt dùm tôi vài cuốn để vừa đọc vừa tặng cho những bạn bè nào có sự đồng cảm với những hoài niệm của tác giả như tôi. 

        Chỉ lướt qua vài mẫu chuyện, tôi cảm nhận được câu chuyện của anh là những góp nhặt của một nhà “quan sát” tinh tường khi tiếp cận những sự việc chung quanh như chuyện: Bến Cồn Chà, Bờ sông Cái, Bánh canh, chả cá Phan thiết, Xe bò chở nước, Ngọn tập tàng ngày mưa, Dưa hồng trên cát, Rơm rạ một thời, Mùa cá chốt đồng, Nhớ mùa lòng tong, Đời muối; Phan thiết, ai về ăn gỏi cá mai…. để rồi ghi lại những ý tưởng, những cảm xúc của mình qua từng lúc và trở thành những mẫu chuyện được lưu giữ trong đầu sách này. Tất cả đều rất thật và là trải nghiệm của chính anh trong suốt thời gian dài dong ruỗi khắp nơi.

        Tuyển tập này không phải chỉ đọc một lần mà có lẽ phải nghiền ngẫm từng câu chữ và đọc nhiều lần để hiểu và biết cho hết những điều mà anh ND đã trang trãi trong đây.

Xin được cảm ơn hai nhà văn Lương Minh Vũ và Nguyễn Dũng.

LeBinh

14-05-2022.


Cao lầu mì.

 



        Đã lâu lắm rồi, hơn nửa đời người, tôi mới có dịp thưởng thức lại món “cao lầu mì” xứ Quãng.

Cùng với món “mì Quãng” rất nổi tiếng, món cao lầu mì được coi như món ăn làm nên tên tuổi của một địa danh. Tuy vậy món mì Quãng lại phổ biến và được nhiều người biết đến hơn là món cao lầu mì.

Cao lầu là tên gọi một món mì ở Quảng Nam - được xem là một đặc sản của thành phố Hội An - có sợi mì màu vàng nhạt, được trộn chung với tôm, thịt heo, các loại rau sống và ít nước dùng. 

        Nguyên liệu chính của món cao lầu là sợi mì, thường được chế biến rất công phu. Trước tiên, gạo thơm được ngâm vào nước tro, mà phải là tro nấu củi lấy tận Cù lao Chàm, một đảo cách Hội An 16 km. Sau đó lọc kỹ, xay thành bột với nước xay gạo phải là nước giếng Bá Lễ - do người Chăm làm cách đây cả mấy trăm năm, nên ngọt, mát lạnh và không bị phèn. Sau đó dùng vải bòng nhiều lần cho bột dẻo, khô, cán thành miếng, cắt thành sợi, đem hấp nhiều lần rồi phơi khô để làm ra sợi mì có độ giòn, dẻo, khô và có màu vàng mận. 

        Cao lầu thường được ăn chung với giá trụng nước sôi nhưng không quá mềm. Thêm ít rau sống, được lấy ở làng rau truyền thống Trà Quế nổi tiếng ở Hội An. Giá trụng đổ ra tô, xếp mì lên trên, thêm vài lát thịt xíu rồi đổ ít tóp mỡ. Thịt xá xíu, chỉ dùng thịt heo cỏ, săn chắc, thơm, vừa mỏng da vừa nhiều nạc và nước của nó mới có vị ngọt. Khi ăn, cao lầu cho cảm giác giòn dai của sợi mì, đủ mùi vị chua, cay, đắng, chát, ngọt của rau sống, hương vị của thịt xíu hòa lẫn chút nước mắm hoặc nước tương ... và tóp mỡ giòn tan trong miệng. 

        Mới nhìn cao lầu trông giống như mì, nhưng không phải mì. Người ta ít biết đến cao lầu không phải vì nó không ngon mà vì món này khiêm nhường và thường khó chế biến ở các nơi khác ngoài xứ Quãng. 

        Một đặc trưng khác của cao lầu là thời xưa các doanh nhân buôn bán nơi phố cảng, muốn ăn món này phải đến các quán có gác lầu để vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp từ trên cao, có thể đây là xuất phát tên gọi món cao lầu mì. 

        Nhiều người cũng tìm cách chế biến cao lầu mì ở nơi khác, nhưng đều không như món cao lầu được làm từ quê Quãng. Có người nói rằng chính nước giếng Bá Lễ, tro của cù lao Chàm và rau sống Trà Quế đã làm nên hương vị độc đáo của món ẩm thực này.

        ….

        Con người xa xứ trôi dạt đến một nơi nào xa quê đều phải hòa nhập vào cộng đồng, chọn nơi đó làm một quê hương nữa cho mình, mọi người chung quanh đều có thể là những anh em, bạn bè tốt cho quãng đời ở đây.

        Với món cao lầu mì xứ Quãng thì không vậy, khi thoát ra khỏi cái nôi của mình đến một nơi nào khác, nó khó thể hòa nhập vào nơi chốn ấy, vì luôn giữ cái bản sắc, cái độc đáo của riêng mình, hơn nữa cái thủy, thổ của các nguyên liệu tại nơi đó lại không hề giống nơi chốn cũ. Vì vậy món cao lầu này ít phổ biến hơn món mì Quãng tại các địa phương khác.

        Vậy mà ở một nơi thật xa Hội an - cái nôi của cao lầu mì - đã có một cô bé mày mò tự tìm hiểu cách thức và với những nguyên liệu tương tự đã chế biến món cao lầu độc đáo này, để rồi đem về với gia đình sau một câu nói: “Em sẽ nấu món này cho anh!...”

        Ở đây không có tro từ Cù lao Chàm, không có nước giếng Bá lễ, không có được ngọn rau Trà Quế và chỉ với những nguyên liệu tại địa phương - riêng mì cao lầu phải đặt mua từ thành phố mang về - cô bé đã làm sống lại món cao lầu trong tôi từ bao nhiêu năm.

Đánh đổi lại là một buổi sáng tất tả chọn mua các nguyên liệu cần thiết, là những giọt mồ hôi tươm trên vầng trán, những bước chân vội vã theo nhịp thời gian cho kịp với tiếng nước sôi reo của nồi nước dùng trên bếp, hay từng lúc trở lật món thịt xíu cho vàng đều, thơm nâu. Chưa nói đến cái nhiều, cái ít của chút muối, đường, tiêu, tỏi cho vừa với khẩu vị…đủ làm quên đi cái nắng mưa ngoài kia. Tất cả như một bản hòa ca hoàn hảo tạo nên món ăn hấp dẫn ngon-lành-thú vị.

        Món ăn ngon không phải đến lúc ăn mới biết ngon, mà ngon từ lúc nguyên liệu được mang về tươi sạch, ngon từ lúc đang còn bốc khói ngào ngạt trên bếp, ngon từ lúc dọn ra bàn, ngon từ những người cùng hiện diện để chia sẽ món ăn với mình và quan trọng hơn hết chính là cái ngon từ nghĩa tình của người chế biến và cho phép chúng ta cùng thưởng thức món ăn độc đáo do họ bỏ công làm ra.

        Những cái ngon như thế ngập tràn trong tô cao lầu mì trước mặt mà tôi vẫn ngần ngại chưa muốn ăn vội, cứ để cho món cao lầu xa xưa hội ngộ với món hiện nay, để món cao lầu ở quê nhìn lại món này ở một quê hương mới, dưới bàn tay cô bé em của bạn tôi. Để thấy rằng dù thật khó để món này làm quen với nơi mới, nhưng thật ra cũng như tôi - một người xa xứ - cao lầu mì phải chăng cũng nên hòa nhập vào đó như một quê hương nữa của mình. 

        Ngồi lại với món cao lầu mì ở đây, chẳng phải trèo lên lầu cao để thường thức cảnh đẹp, chung quanh chúng tôi trong sân vườn là những bông hoa tươi tắn, rực rỡ nhiều màu sắc, nồng hương... đang đong đưa trong gió, có lẽ đang thì thầm: “Cao lâu mì nơi đây chỉ có anh chị và chúng em!”. 

        Xin được cảm ơn AC-MK, TH-AT và nhất là AT, AH đã bỏ công sức để chế biến món cao lầu mì độc đáo và cho tôi một ngày được cùng với anh chị em thưởng thức lại món này của ngày xưa, thật xưa …

        Tham khảo: Wikipedia.

Nhà TH-AT.

Hàm thắng.

LeBinh

11-05-2022.


Chuối khô.

 


Có những món ăn thông thường hay đơn giản chỉ là những món ăn vặt hoặc ăn  để uống chung với ngụm trà lại có cách chế biến khác thường, mang trong nó những điều đặc biệt ít ai ngờ đến, ngay cả tôi cũng vậy. 

Ghé lại nhà của cô bạn - một cư sĩ tại gia - tôi được giới thiệu hai món và một ấm trà. Trong lúc quầy quả dọn mấy thứ lên bộ ván ngựa trong nhà, cô bạn thêm một câu: “Em chỉ để dành món ni cho những bạn đặc biệt à nha!”… thì ra là món chuối khô và cốm lớ được làm bằng bắp trồng. 

        Ngoài kia bầu trời ủ ê, xám mây, …còn đây …ly trà nóng và 2 món này quả thật ấm lòng cho một lần ghé thăm.

Hai món ăn dân dã, mộc mạc mà từ lúc còn bé cho đến bây giờ tôi cũng còn thích, ấy vậy tôi vẫn ngạc nhiên khi được nghe qua cách chế biến ra nó.

        Do hàng ngày, ngày nào cũng vậy, cô bạn thường xuyên tụng niệm các loại kinh kệ tại nhà theo các thời khóa khác nhau, trì chú và thiền định. Bàn thờ Phật lúc nào cũng được cẩn kính những bông hoa tươi đẹp theo mùa, hoa quả trái cây…

        Nhiều nhất vẫn là những nhánh chuối mật còn tươi xanh - qua nhiều thời công phu - cho đến lúc chín muồi đã thấm đẫm biết bao lời kinh, câu kệ, những câu chú được trì tụng thuộc lòng từ tâm khảm, công đức được hồi hướng cho đến cả những hoa quả, vật dụng cúng dường.

        Chuối chín được bóc võ, gói cẩn thận vào mấy lớp nylon trong veo, phơi nắng cho đến lúc mật chuối chín muồi tươm ra nâu sẩm, rồi tiếp tục phơi cho đến khi mật thấm trở lại vào trái chuối đã khô đi teo nhỏ lại so với lúc ban đầu.

        Bóc mấy lần lớp nylon bọc trái chuối tôi thầm khen cái khéo léo, cẩn thận của người làm, vừa nhấm nháp ly trà vừa tận hưởng những công đức hồi hướng của người làm qua từng miếng chuối khô ngọt lịm mật đường, tôi càng quý giá món ăn tưởng chừng như đơn giản này. 

        Món cốm bắp được làm từ những trái bắp tươi, lặt hột ra, phơi khô rồi rang trên chảo chỉ với lửa nhỏ, liu riu, đảo đều tay…vì quá lửa hột bắp sẽ nổ ra thành món bắp nổ. Lúc rang cho thêm đường cát, gừng giã nhỏ cho đến lúc thấm đều, khô vàng, sau đó xay nhuyễn, để dành ăn dần. Người chị ở quê đã làm món này gởi về cho cô em lúc nào cũng ấp ủ những món quê hương.

        Cô bạn chỉ chờ tôi vừa hết trái chuối khô, lại bóc tiếp trái nữa cho tôi. ..”Anh ăn cho hết mới được về nhen!…”. Mỉm cười, tôi thầm nghĩ chẳng cần phải nói, tôi cũng ăn cho hết mấy trái chuối khô và món lớ bắp đầy tình nghĩa này trước khi ra về. 

        

        Có mấy ai trong mỗi chúng ta có một ý niệm về những gì mà mình thọ thực hàng ngày không nhỉ? những món ăn mà tự nó đã hòa đượm những câu kinh, tiếng kệ hàng ngày hoặc mang trong lòng những công đức hồi hướng của nhiều thời công phu, trì chú mà cô bạn tôi đã làm ở đây.

        Lâu nay tôi vẫn nghĩ món ăn sạch, bổ dưỡng là những món không pha lẫn hóa chất độc hại cho con người, nay qua một buổi ghé thăm cô bạn tôi biết thêm thế nào là một món ăn tuy đơn giản nhưng thật sạch, thanh cao, đầy tình nghĩa như mấy món hôm nay. 

        Xin được cảm ơn cô bạn và mấy món nhà làm đặc biệt này.

        ….

        Trời đã buông những hạt mưa bay bay chẳng làm ướt áo…chợt nắng, chợt mưa; chợt đến, chợt đi…ánh mắt nhìn theo tận đầu ngõ như còn quyến luyến cho lần sau…

        Cớ sao lại có câu: “Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách…” nhỉ?

Nhà Thu Thảo

Mũi Né

07-05-2022.



 


Thứ Ba, 26 tháng 4, 2022

Lái xe của tôi.

         

        ド ラ イ ブ ・ マ イ ・ カ ー.

        Haruki Murakami.

        Thân gởi bạn Nguyễn Đức Kim Long - bút danh Bút Lông Kim.


        Trên FB, một bạn cũ đã chuyển cho tôi truyện ngắn của nhà văn Nhật mà bạn đã dịch từ nguyên tác, trình bày công phu trên trang blog của bạn (1).

        Đã đọc một số bản dịch của bạn ấy, tôi thấy rằng được dịch một tác phẩm văn học hay - ngay cả khi bạn ấy dịch Kinh thánh từ tiếng Hebrew hoặc Greek (2) - là một đam mê của bạn ấy và - theo tôi - bản dịch nào cũng là một công trình hay-đẹp, có sự đầu tư nghiêm túc, cẩn thận về thời gian, công sức và dĩ nhiên là cả “chất xám” của bạn ấy.

        Nên nếu chỉ đọc qua bản dịch của bạn ấy thì không thể hiểu tại sao bạn lại chú tâm vào dịch bản sách này mà không phải là một đầu sách khác. Bởi vì trong đó, ít nhất phải có một nội dung sâu sắc, hay, lạ mới có thể thu hút cái đam mê của bạn ấy như bông hoa “quyến rũ” ong bướm vậy.

        “Lái xe của tôi” - là một truyện ngắn của nhà văn Haruki Murakami (3) trong tuyển tập “Những người đàn ông không có đàn bà” (Men without women) - ra đời chín năm sau tập truyện ngắn “Những câu chuyện kỳ lạ ở Tokyo” (xuất bản năm 2005), mà bạn tôi  - Nguyễn Đức Kim Long - đã dịch từ nguyên tác tiếng Nhật. Tôi nghĩ đây cũng là một trong những câu chuyện mà bạn tâm đắc.

        Nên tôi đã đọc vài lần câu chuyện qua bản dịch của bạn, tham khảo thêm vài bản dịch nữa, tìm hiểu thêm về tác giả, ngay cả phiên bản chuyển thể thành phim đã đạt vài giải phim quốc tế, tôi mới thấy câu chuyện này có một chiều sâu độc đáo qua bút pháp của tác giả và ngay cả qua bản dịch của bạn tôi.

        Tôi ghi lại vài ý tưởng của mình - chẳng phải là nhận định hay đánh giá gì cả - đơn giản chỉ là những gì thu nhận được khi đọc một câu chuyện hay để không “phụ lòng” và như một lời cảm ơn bạn khi chuyển cho tôi tác phẩm này.

        Tuyển tập gồm 7 câu chuyện: “Lái xe của tôi/Ngày hôm qua/Cơ quan độc lập/Sheherazade/Kino/Samsa đang yêu/Những người đàn ông không có đàn bà” - không phải là những câu chuyện được viết riêng lẻ rồi nhét đại thành một tuyển tập mà được thiết lập theo một mô-típ, một chủ đề riêng và sắp xếp theo một khái niệm thống nhất - “Những người đàn ông không có đàn bà”.

        Câu chuyện  “Lái xe của tôi” (theo bản dịch của NĐKL) - là chuyện kể về Yusuki Iefuku, một diễn viên sân khấu cũng là người dạy diễn xuất vào các buổi tối cuối tuần tại một trường bồi dưỡng diễn viên.

        Vợ Iefuku - Oto Iefuku - cũng là một nữ diễn viên, “có vẻ đẹp chuẩn mực”, kém anh ta hai tuổi, họ bị mất một đứa con gái chỉ ba ngày tuổi - chưa kịp đặt tên - do dị tật bẩm sinh van tim. Một thời gian sau, Oto đã bốn lần ngoại tình với những người đàn ông khác nhau. Qua trực giác cảm nhận, Iefuku đều biết được nhưng vẫn đối xử rất bình thường, vờ như không có chuyện gì xảy ra giữa hai người. 

        Oto mất vì ung thư tử cung sau 20 năm chung sống cùng với Iefuku.

        Sau khi Oto mất đi, Iefuku sống lặng lẽ với công việc của mình, ít bạn bè, tuy vậy anh lại chọn chính nhân tình của vợ - Kôji Takatsuki - làm bạn để chia sẽ những gì còn chưa hiểu hết về vợ mình.

        Do từng gặp tai nạn và có di chứng ở mắt, Iefuku được ban tổ chức bố trí cô gái trẻ Misaki Watari làm lái xe riêng, từ đó trong những chuyến xe mà cô ta cầm lái, họ dần bắt chuyện với nhau.

        Điểm nhấn của câu chuyện là những lần gặp nhau của Iefuku với Takatsuki - người tình của vợ anh ta - và đoạn thoại với Misaki - qua đó tác giả phác họa tính cách của nhân vật trong câu chuyện và dẫn dắt tình tiết những trắc ẩn mà Iefuku đã trải qua từ lúc Oto còn sống cho đến sau khi vợ anh ta mất đi. 

        Iefuku là một diễn viên chuyên nghiệp, lịch thiệp nhưng ít nói và cũng ít bạn bè: 

        “Y cũng không giỏi lắm trong việc nói chuyện hàng ngày. Y không ghét những cuộc chuyện trò có nội dung với đối tượng là người thân thiết, nhưng nếu không phải vậy thì y thích được im lặng hơn”. 

        “Chẳng có nhiều kẻ mà có thể gọi là bạn thực sự.”

        “Không, tất nhiên tôi đã có những người bạn tốt khi còn nhỏ... Nhưng khi trưởng thành thì tôi không thực sự muốn có bạn. Đặc biệt là sau khi kết hôn.”

        “Ý của anh là không cần nhiều bạn khi anh đã có vợ?”

        “Có lẽ vậy. Bởi chúng tôi cũng là bạn tốt của nhau.”(4)

         Ngay từ lần đầu gặp mặt, Iefuku đã bị Oto cuốn hút mạnh mẽ và tình cảm đó theo năm tháng vẫn được duy trì trong cuộc sống của họ, để rồi coi nhau như một người bạn đời, vừa như một người bạn tốt cho đến khi vợ anh ta mất đi.

        Nhưng tại sao Oto lại có những cuộc tình lén lút với những người đàn ông khác ngoài anh ta?

        “…vợ y thì thỉnh thoảng có ngủ với những người đàn ông khác ngoài y. Theo như Iefuku biết thì có tất cả bốn người… Đương nhiên vợ y không hé răng nửa lời về chuyện này song việc nàng được kẻ khác ôm ấp ở một nơi khác thì y đánh hơi được ngay. Trực giác của Iefuku vốn nhạy với những chuyện như thế, vả lại nếu thương ái ai đó nghiêm túc thì ta sẽ cảm nhận được dấu hiệu ấy dù không muốn”.(4)

         “Iefuku đã chẳng hiểu tại sao nàng lại cảm thấy cần phải ngủ với những người đàn ông khác. Đến tận bây giờ y cũng chưa lí giải được. Mối quan hệ của họ như một cặp vợ chồng và như những người bạn đời của nhau thì đã rất tuyệt vời ngay từ đầu”(4)

        Biết thế nhưng Iefuku không thể hỏi Oto được một câu: “Em đang tìm kiếm cái quái gì từ họ? Rốt cuộc anh thiếu cái quái gì vậy?” (4)

        Câu hỏi vẫn lững lơ trong đầu anh, khi người vợ đang đau đớn vì bệnh tật, cận kề với cái chết và rồi: “… nàng biến mất khỏi thế giới nơi Iefuku sống mà không giải thích bất cứ điều gì. Những câu hỏi không được đưa ra và câu trả lời không được nhận. Y suy nghĩ về nó một cách lặng lẽ và sâu sắc, khi nhặt tro cốt của vợ mình tại nhà hỏa táng. Sâu đến nỗi y không thể nghe thấy bất cứ ai nói vào tai y”(4)

        Iefuku rất đau đớn vì chuyện này: …”Làm gì có chuyện không đau. Hễ nhắm mắt là những hình ảnh rõ mồn một ấy lại chập chờn trong đầu. Y không muốn tưởng tượng nhưng lại không thể không tưởng tượng. Trí tưởng tượng như một con dao sắc bén, cứa vào y không thương tiếc theo thời gian”. (4)

        Tuy nhiên, đau đớn hơn cả, là dù biết bí mật của vợ nhưng vẫn phải sống bình thường như không biết gì để vợ anh ta không nhận ra rằng mình đã biết: “Bình thản mỉm cười khi trái tim y đang bị xé nát bên trong và đang rỉ máu”. (4) 

        “Nhưng Iefuku là một diễn viên chuyên nghiệp. Rũ bỏ bản thân, bằng xương bằng thịt của mình, để hóa thân vào vai diễn là kế sinh nhai của y. Và y đã ôm lấy vai diễn này bằng tất cả sức lực của mình. Một vai diễn được thực hiện mà không có khán giả”.(4)

        Đây chính là nút thắt, cái hố thẳm mà Iefuku không thể nào soi rọi cho hết chiều sâu của nó và cũng là điều làm anh tổn thương, trăn trở từ lúc Oto còn sống cho đến nhiều năm sau khi Oto mất đi.

Âm thầm gặm nhấm những đau đớn của mình và do cũng ít bạn bè nên Iefuku không thể thổ lộ những suy nghĩ của mình gần như trở thành nổi ám ảnh thường xuyên, cho đến khi anh ta chủ động tìm đến một người. Trớ trêu thay người đó chính là nhân tình của vợ anh - Takatsuki - và cảm tình với hắn ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

Takatsuki cũng rất ngạc nhiên, hơi bị sốc trước người đàn ông là chồng của người mà mình lén lút quan hệ, nhưng qua tiếp xúc Takatsuki “không đọc thấy có ý đồ gì đặc biệt. Iefuku thể hiện nét mặt trầm mặc thường thấy ở một người đàn ông vừa mất đi người vợ đã nhiều niên đầu gối tay ấp. Nét mặt tựa như mặt hồ sau đợt sóng lăn tăn”(4)

Đối mặt với Takatsuki, Iefuku hiểu ra được một điều: “Đó là đến tận bây giờ, Takatsuki vẫn bị thu hút mạnh mẽ bởi vợ y. Dường như Takatsuki chưa chấp nhận được sự thật rằng nàng đã chết, cơ thể nàng đã bị thiêu thành tro. Iefuku hiểu cảm giác này. Trong lúc nhắc lại những kỉ niệm về vợ y thì thỉnh thoảng Takatsuki lại rơm rớm nước mắt”. (4)

“Iefuku đã nghĩ như thể chính y là người đang an ủi hắn trong lúc hai người trao đổi những kỉ niệm. Nếu nhìn thấy cảnh tượng này thì chẳng biết vợ y sẽ cảm thấy thế nào?” (4)

        Sau những dè chừng ban đầu, những ly rượu đã giúp cho Takatsuki tự nhiên hơn và những ý tưởng được bộc bạch:

“Hắn tự nói ra cả những điều lẽ ra không nên nói, cho dù phía bên kia không hỏi. Iefuku chủ yếu đóng vai người nghe, hưởng ứng rất chân thành, chỗ nào cần an ủi thì y sẽ lựa lời an ủi…  vả lại trên thực tế y cũng có cảm tình với Takatsuki. Thêm nữa, cả hai có một điểm chung lớn đó là đến giờ vẫn còn bị mê hoặc bởi một người phụ nữ xinh đẹp đã qua đời. Dù cả hai đều ở những vị trí khác nhau nhưng cả hai lại giống nhau ở chỗ không thể khỏa lấp nỗi mất mát đó. Vì vậy câu chuyện giữa họ có gì đó rất hợp”.

        “Nàng là một người phụ nữ tuyệt vời, …tôi chắc rằng anh Iefuku rất hạnh phúc để sống với một người như vậy.”

        “Đúng thế,” Iefuku nói. “Cậu nói đúng. Tớ nghĩ rằng tớ đã hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc của tớ đôi khi khiến tớ cảm thấy khó chịu.”

        “Nhưng cuối cùng, tớ đã mất nàng. Tớ đã mất đi từng chút một từ khi còn sống, và cuối cùng tớ đã mất tất cả. Những gì tớ đã mất là qua quá trình xói mòn đến cuối cùng thì bị bật luôn cả gốc rễ trong những cơn sóng lớn...”

        “Điều đau đớn hơn cả đối với tớ là,” Iefuku nói. “Tớ không thực sự hiểu nàng - hoặc ít nhất một phần quan trọng nào đó của nàng - và bây giờ nàng đã mất thì có lẽ sẽ mãi mãi không được hiểu. Nó giống như một chiếc két sắt nhỏ bị chìm xuống đáy biển sâu. Điều đó khiến trái tim tớ thắt lại.”

        “Chúng tớ đã sống với nhau gần 20 niên và nghĩ rằng chúng tớ là cặp đôi thân thiết, đồng thời là những người bạn đáng tin cậy. Chúng tớ đã nói thật lòng về mọi thứ. Ít ra thì tớ cũng nghĩ như vậy. Nhưng có lẽ không phải vậy. Tớ nên nói thế nào nhỉ... có lẽ tớ đã có một cái gì đó giống như một điểm mù chết người.”(4)

        Điều đầu tiên Iefuku tự tìm ra chính là “điểm mù” của mình trước vợ mình, chỉ có thế và bế tắc tại đó, không thể lý giải những điều còn lại.

        “Có thể tớ đã bỏ qua điều gì đó quan trọng ở nàng. Không, tớ ắt có thể đã nhìn thấy nó rồi, nhưng tớ thực sự đã không thể nhận ra nó.” (4)

        Có lẽ, những ly rượu đã làm cho Takatsuki mạnh mẽ hơn và cho Iefuku biết rằng:

        “Người phụ nữ đang nghĩ gì thì không chắc rằng chúng ta sẽ hiểu chính xác về nó. Ý tôi là thế. Không cần biết đó là loại phụ nữ nào. Vì vậy, tôi cảm thấy rằng đó không phải là một điểm mù đặc biệt đối với anh Iefuku. Nếu đó là một điểm mù thì tất cả chúng ta đều sống với những điểm mù giống nhau. Vì vậy, tôi nghĩ tốt hơn là không nên tự trách mình nhiều như vậy.”

        Sau đó hắn nói.

        “Theo những gì tôi biết thì vợ của anh Iefuku là một người phụ nữ thực sự tuyệt... Nếu không có gì khác thì anh Iefuku nên cảm thấy biết ơn vì đã sống với một người tuyệt vời như thế hai mươi niên. Tôi nghĩ như thế từ đáy lòng tôi. Nhưng dù có thương ái ra sao, dù có yêu nhau say đắm thế nào đi nữa thì tôi e rằng cũng không thể nhìn thấu trái tim người khác. Việc đòi hỏi như thế chỉ khiến bản thân đau khổ mà thôi. Tuy nhiên, với trái tim của chính mình thì chỉ cần nỗ lực, chỉ nỗ lực thôi là có thể nhìn thấu được. Vì vậy, rốt cuộc điều chúng ta phải làm thì chẳng phải là thu xếp một cách ổn thỏa và thành thật với chính trái tim mình hay sao. Nếu thực sự mong muốn nhìn thấu người khác thì chỉ còn cách là nhìn thật thẳng, thật sâu vào chính con người mình. Tôi nghĩ vậy.”

        "Những lời này như thể bật ra từ một nơi nào đó đặc biệt, nằm sâu bên trong con người có tên Takatsuki. Cánh cửa bí ẩn đã hé mở, có lẽ trong một thời gian ngắn. Lời của hắn đến từ chính trái tim, không chút ẩn ý. Ít ra thì đó không phải là diễn”. (4)

        Những lời chân thật, “đến từ trái tim” của Takatsuki - một người cũng yêu thương vợ mình - đã hé mở cánh cửa bí ẩn cũng như giải thích phần nào những thắc mắc trăn trở của Iefuku từ lâu nay, khiến cho Iefuku phải suy nghĩ lại những gì mình đã trải qua trong thời gian chung sống với vợ mình và chỉ: “… nhìn thẳng vào mắt đối phương. Lần này, Takatsuki không lảng tránh. Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Rồi cả hai cùng nhận ra ánh sáng giống như hằng tinh xa tít tắp ở trong mắt nhau”.(4)

        ….“Nếu đó là một điểm mù thì tất cả chúng ta đều sống với những điểm mù giống nhau. Lời nói đó vẫn ở trong tai Iefuku rất lâu”.(4)

        Đã có lúc với sự tức giận của một người chồng bị “cắm sừng”, Iefuku đã muốn trừng phạt để trả thù Takatsuki, nhưng suy cho cùng anh không thể làm điều đó:

        “Tôi không thể giải thích rõ ràng nhưng đến một lúc, tự nhiên mọi thứ muốn ra sao cũng được. Như thể vong linh đã rơi xuống.” Iefuku nói. “Tôi không còn thấy tức giận nữa. Hoặc đó thật ra chẳng phải là nỗi tức giận nhưng là một thứ gì khác.”(4)

        …..

        Cuộc thoại thứ hai cũng không kém phần quan trọng, làm nên câu chuyện, cũng như một nhận định khác trong trường hợp của Iefuku nhưng lại đến từ một người con gái chỉ xấp xỉ tuổi con anh ta - Misaki - người lái xe.

        Có lẽ do tính cách của Misaki cũng là một người ít nói, ít bạn bè, với vẽ bề ngoài vô cảm nhưng lại chỉnh chu, khéo léo, lại có một chiều sâu, có cách nhìn nhận vấn đề khá là độc đáo nên dần dà Iefuku đã trao đổi với Misaki nhiều hơn về trường hợp của mình. Vẫn là những trăn trở về Oto:

        “ Nàng là loại người có thể suy nghĩ chậm rãi và lặng lẽ theo thời gian. Nhưng tại sao nàng đã bị thu hút và được ôm ấp bởi một thằng đàn ông không ra gì như thế? Điều đó vẫn còn như gai nhọn cứa vào tim tôi.”(4)

        Đối với Misaki, vấn đề của Iefuku lại quá đơn giản, đơn giản đến độ không ngờ:

        “Vợ anh không bị thu hút bởi kẻ đó,” Misaki nói rất ngắn gọn. “Đó là lý do tại sao nàng ngủ.”

        “Đó là những gì phụ nữ làm,” Misaki nói thêm.

        “Đó là một loại giống như căn bệnh, anh Iefuku à. Chẳng có gì phải suy nghĩ. Việc bố tôi đã bỏ rơi mẹ con tôi, việc mẹ tôi làm tổn thương tôi đến cùng, thì tất cả đều là do căn bệnh hết. Không có logic nào liên quan. Tất cả những gì tôi có thể làm là chấp nhận những gì họ đã làm và cố gắng tiếp tục cuộc sống của mình.”

        “Và tất cả chúng ta đều diễn.” Iefuku nói.

        “Tôi nghĩ vậy. Không ít thì nhiều.”(4)

        Không nói được gì sau những ý tưởng của Misaki, Iefuku chỉ biết im lặng chấp nhận: …“Và y sẽ lại diễn trên sân khấu. Đắm mình dưới ánh đèn, đọc lời thoại có sẵn. Nhận tràng pháo tay, hạ màn. Thoát khỏi bản thân, rồi lại trở về với bản thân. Nhưng khi quay lại thì không còn chính xác là nơi cũ nữa”.(4)

        Vấn đề của Iefuku với người vợ ngoại tình của anh ta - như một vết cắt làm tổn thương, dằn vặt, ám ảnh anh trong cuộc sống thường nhật, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng nó như mang một vết thương đau đớn trong lòng - được một nam  - Takatsuki, nhân tình của vợ anh ta - và một nữ - Misaki, lái xe riêng - trả lời thật ngắn gọn và chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều. 

        “Nếu thực sự mong muốn nhìn thấu người khác thì chỉ còn cách là nhìn thật thẳng, thật sâu vào chính con người mình”. (4)

        Và: “Vợ anh không bị thu hút bởi kẻ đó,”; “Đó là lý do tại sao nàng ngủ.”;“Đó là những gì phụ nữ làm.” (4)

        Theo tôi, đây cũng chính là thông điệp mà tác giả muốn chuyển đến chúng ta. Nếu chỉ cố công tìm hiểu để sống được với một người khác, thật ra đó là một điều gần như vô vọng, bất khả thi. Thay vì phải chịu đựng những tổn thương, dằn vặt, hãy xóa dần đi những điểm mù, nhìn thẳng, nhìn sâu vào chính mình mới có thể nhìn thấu một người khác và nhiều khi phải chấp nhận có những điều xảy ra một cách tự nhiên không hề có một lý do chính đáng nào cả để biện minh cho nó. Nhất là đối với người phụ nữ bên đời của riêng mỗi người.

        Tuy vậy, phải có những khoảnh khắc, những đồng cảm thật sự để đạt được một liên hệ hài hòa giữa những con ngưởi trầm mặc, bị tổn thương nhằm chia sẽ cũng như giải tỏa bớt những uẩn khúc, u tình mà họ dấu kín từ lâu trong lòng. Đó như là một cánh-cửa-giải-thoát cho chính linh hồn của họ. 

        Con người - như một diễn viên trên sân-khấu-đời - thực hiện màn diễn bất tận vai trò của mình - sẽ phải diễn cho trọn vai của mình, chiếc mặt nạ được đeo vào, lại gỡ ra từng lúc từng nơi cho phù hợp để có thể trở thành một người nào khác, sống một cuộc đời khác với đời thực, hy vọng thay đổi chính mình trong phút chốc như những phút giây quên lãng. Hết vai diễn, họ sẽ trở về với họ, về với những trầm mặc và những vết thương lòng. Có điều, sẽ chẳng bao giờ trở lại với cái tôi trước đó, vì đã có một khoảng cách, một khoảng thời gian chia cắt họ với chính cái tôi trước đó.

        Nhiều khi họ huyễn hoặc mọi người hoặc tự huyễn hoặc chính mình với từng chiếc mặt nạ của đời họ. Nói như vậy không phải là không sống thật với người qua từng chiếc mặt nạ - vì mỗi vai diễn đều rất thật với con người thật – chẳng qua là qua chiếc mặt nạ bên ngoài.

        Duy có một điều không thể thay đổi, cho dù có huyễn hoặc đến mức độ nào thì họ vẫn không bao giờ trở về với chính họ trong một thời điểm nhất định nào đó:

        “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông” – Heraclitus (5).

        Con người vẫn là một cọng rêu trên dòng thời gian, trong dòng trôi của cuộc sống. Mọi thứ đều trôi qua và chẳng thể nào trở lại như cái trước đó. Mọi điều đúng-sai đều có chổ của nó. Lúc thì đúng, nhưng có lúc sẽ sai, không bao giờ dừng nghỉ. Còn lại là sự chấp nhận được nhiều hay ít điều đã xảy ra để sống và tồn tại mà thôi. 

        Hơn nữa, có lẽ vẫn còn “những điểm mù chết người” thỉnh thoảng lại vương vào mắt của một người nào đó.

        ….

        Một câu chuyện hay, sâu sắc.

        Cảm ơn bạn Nguyễn Đức Kim Long đã dịch và chuyển qua cho mình.

Ảnh: ST.

LeBinh.

24-04-2022.

NB: 

- Những suy nghĩ về câu chuyện chỉ là những thu nhận của riêng tôi khi đọc tác phẩm này, cũng có thể có những góc nhìn khác qua một nhãn quan khác, sâu sắc, lý thú hơn.

- Phần trích dẫn có vẽ hơi dài, nhưng thật sự cảm thấy cần phải trích dẫn đầy đủ để hiểu rõ hơn ý tưởng của tác giả qua từng câu, từng mạch truyện. 

Mong các bạn thông cảm.

Chú thích:

(1) https://butlongkim.blogspot.com/2022/04/lai-xe-cua-toi-truyen-ngan-cua-nha-van.html?spref=fb&fbclid=IwAR0yVjU3fvAPK_VLWe7DhPylTAo__Vk9RVSGVt3ebm8qkJxrQlkmmxWANe0).

(2) Trang web bản dịch Kinh thánh (Tân Ước, Cựu Ước), Từ điển Tân Ước, Cựu Ước do bạn Nguyễn Đức Kim Long dịch thuật.

Link: https://vietbible.co/

(3) Murakami Haruki (村上 春樹 (Thôn Thượng Xuân Thụ) - sinh ngày 12-01-1949) tại Kyoto. 

Là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước. Từ năm 1979 được nhận giải Nhà văn mới Gunzo đến nay, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng trên thế giới, Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những danh hiệu "nhà văn được yêu thích", "nhà văn bán chạy nhất", "nhà văn của giới trẻ".

Murakami từng là giảng viên văn tại Đại học Princeton ở Princeton, New Jersey, và tại Đại học Tufts ở Medford, Massachusetts.

Năm 2006, Murakami trở thành nhân vật thứ sáu nhận Giải Franz Kafka của Cộng hòa Séc cho tác phẩm  “Kafka bên bờ biển”. 

Vào tháng 9 năm 2007, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của Đại học Liège. Năm 2009 ông đoạt Giải Jerusalem.

Murakami được trao Giải thưởng Kiriyama dành cho Tiểu thuyết năm 2007 với tập truyện ngắn “Cây liễu mù, người đàn bà ngủ”, nhưng theo Trang web chính thức của Kiriyama, Murakami "đã từ chối nhận giải vì lý do cá nhân".

(Wikipedia).

(4) Trích từ truyện “Lái xe của tôi”, bản dịch của bạn Nguyễn Đức Kim Long.

(5) Heraclitus: (khoảng 535 TCN - 475 TCN), là một nhà triết học duy vật người Hy lạp, được coi là ông tổ của phép biện chứng. 

Tham khảo: Wikipedia; vietcetera.com; elle.vn; báo vn.express; vtv.vn; butlongkim.blogspot.com; vietbible.co.


        ***************

        TÁC PHẨM CHUYỂN THỂ THÀNH PHIM.


        Tên phim: Drive my car.

        Ngày phát hành: 20 tháng 08 năm 2021 (Nhật Bản)

        Đạo diễn và biên kịch: Ryusuke Hamaguchi

        Tác giả truyện:  Haruki Murakami.


        Drive My Car là phim có cấu trúc khá đặc biệt - với phần giới thiệu bối cảnh và mối quan hệ giữa Iefuku là Oto dài hơn 40 phút, rồi mới xuất hiện phần generic (thông tin phim). Sau đó, bộ phim là một hành trình, điểm khởi hành và kết thúc được đánh dấu bằng sự thay đổi của hai nhân vật. Từ những con người khép kín vì mất mát, họ dần mở lòng, đồng cảm, cùng nhau giải tỏa những ức chế riêng tư.

        Trong phim Drive My Car, Hamaguchi kết hợp tài tình giữa truyện ngắn cùng tên và hai truyện khác là “Scheherazade” và “Kino” - đều nằm trong tuyển tập “Những người đàn ông không có đàn bà” của nhà văn Haruki Murakami.

        Truyện ngắn cùng tên có vai trò chủ đạo, là mạch chính trong phim. Các nhân vật như Iefuku, Watari cùng những cuộc trò chuyện trên xe bắt nguồn từ truyện này. Trong khi đó, hai truyện còn lại được lồng ghép thành những backstory (câu chuyện phụ), giúp cho bộ phim có chiều sâu, nhiều lớp lang.

        Câu chuyện “Scheherazade” được Hamaguchi lồng vào câu chuyện phụ xoay quanh mối quan hệ giữa Iefuku và Oto. Vợ chồng Kafuku có một thói quen - sau mỗi lần quan hệ tình dục, Oto ngẫu hứng kể cho Iefuku nghe một mẩu chuyện trong kịch bản mà cô đang viết, rồi ghi chép lại qua lời kể của Iefuku vào hôm sau vì cô không còn nhớ rõ. Câu chuyện dang dở mà Oto kể cho Kafuku trước khi cô qua đời là về một nữ sinh trung học có thói quen lén vào nhà một cậu bạn học mà cô thầm thích.

        Truyện “Kino” được Hamaguchi lấy cảm hứng xây dựng thành những phân cảnh trong quán rượu. Đây là nơi diễn ra những cuộc trò chuyện giữa Ỉefuku và Takatsuki - một diễn viên trẻ từng làm việc cùng vợ anh - sau đó được Iefuku chọn vào vai chính cho vở kịch ở Hiroshima. 

        “Không dừng lại ở đó, bộ phim còn được nới rộng về mặt không gian - thời gian, thay đổi về bối cảnh - cấu trúc, bổ sung và sáng tạo thêm nhiều tình tiết mới. Đó là lý do Ryûsuke Hamaguchi có thể biến một truyện ngắn dài hơn 40 trang sách (cộng với vài trang từ hai truyện ngắn khác) trở thành một bộ phim dài đến 3 tiếng đồng hồ.

        Tuy nhiên, về thực chất nó vẫn bám sát tinh thần của tác giả Murakami, thiên về sự lạc lõng, đánh mất kết nối giữa con người với nhau trong một xã hội hiện đại. Ở đó có những thứ dù tiếc nuối đến đâu, cũng đã mất đi vĩnh viễn, “giống như chiếc hòm sắt kiên cố, mãi chìm dưới đáy biển sâu”. 

        Bên cạnh sáng tạo riêng, Hamaguchi vẫn giữ lại những chi tiết đắt giá trong tác phẩm của Murakami. Tiêu biểu là sự ẩn dụ như hạt cườm trong mắt và điểm mù của Iefuku trong góc nhìn của anh về vợ.

        Chia sẻ với Screen Slate, anh nói: “Tôi không vay mượn hoàn toàn từ nguyên tác. Tôi coi mình như một thiết bị chuyển đổi. Kỹ thuật đầu ra duy nhất mà tôi được trang bị là làm phim, vì vậy tôi trình bày trải nghiệm đọc sách của mình qua phương thức điện ảnh”. Điều này giải thích việc nội dung phim được phóng tác rất nhiều so với bản truyện, không chỉ thêm vào hàng loạt diễn biến mới, đạo diễn kiêm nhà biên kịch còn thay đổi dòng thời gian của câu chuyện.

        Bộ phim đã nhận được sự hoan nghênh rộng rãi của giới phê bình, nhiều người đã cho rằng đây là một trong những bộ phim hay nhất năm 2021. Phim đã giành được bốn đề cử tại Lễ trao giải Oscar lần thứ 94: Hình ảnh xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất, Phim truyện quốc tế hay nhất. Đây là bộ phim Nhật Bản đầu tiên được đề cử cho Phim hay nhất.

        Tại lễ trao giải Quả cầu vàng lần thứ 79, phim đã giành giải Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất. Nó trở thành bộ phim không nói tiếng Anh đầu tiên giành giải Phim hay nhất từ cả ba nhóm phê bình lớn của Hoa Kỳ (Hiệp hội phê bình phim Los Angeles, Hiệp hội phê bình phim New York và Hiệp hội phê bình phim quốc gia).

        Xin được giới thiệu cùng các bạn một câu chuyện hay của Haruki Murakami - qua bản dịch của bạn NĐKL - và một bộ phim sâu sắc của đạo diễn Ryusuke Hamaguchi.