Bài viết đã lâu, nhưng nếu không gặp lại cô chủ nhỏ - trên FB - thì vẫn chưa xong và nằm đó rêu phong bụi mờ. Xin cảm ơn cô chủ.
QUÁN BÊN SÔNG.
Thân gởi về Quán Ngự-Giao và Mỹ Lưu - cô chủ nhỏ một thời.
Trong một chiều, trên con đường dọc theo bờ sông Bến Ngự - con đường mà tôi vẫn tha thẩn ngắm chiều buông trên sông - tôi đã nghe tiếng nhạc vọng ra đâu đó trong một khu vườn đầy bóng cây, nhẹ nhàng, thanh thoát.
Cũng chẳng để ý vì đang sống trong cái thế giới mộng mơ của con đường và dòng sông bên cạnh. Nhưng rồi nhiều lần ngang qua, mỗi lần như vậy lại nghe vài bài "ruột" của mình từ đây vẳng ra.
Cho đến một ngày, cái ngạc nhiên của tôi đã chuyển thành cái tò mò là phải tìm coi ngôi nhà và những dòng nhạc lơ lững trong cái nhá nhem của buổi chiều này đang ở đâu trong đám cây bụi um tùm kia.
Thế là tôi dừng lại, ghé nhìn qua khu vườn, căn nhà ẩn mình dưới những táng cây rậm rạp ....
Bước qua cổng vào một căn nhà làm tôi ngại ngùng...nhưng chỉ vài bước chân tôi lại thấy một khoảng không gian nho nhỏ như một túp lều nằm biệt lập với căn nhà, bên trong là vài bộ bàn ghế và một cái quầy nhỏ. Thì ra đó là một quán nước, bên ngoài không thấy bảng hiệu hay tên quán chi cả....nên nhiều lần ngang qua cứ tưởng đó là khuôn viên của một ngôi nhà.
Cô chủ nhỏ - có lẽ thế - mái tóc đổ dài một bên, ánh lên bên cái đèn bàn nhỏ nhắn trên quầy, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn người khách với những bước chân ngập ngừng...vài người khác đang trầm ngâm bên ly cafe bốc khói. Trời thì lạnh và tất cả đều im lặng trong tiếng nhạc vẳng ra từ đâu đó trong phòng. Không gian như cô đọng lại.
Tìm một cái bàn trống ngoài cùng gần với bức vách được thiết kế bằng những nhánh tre nhỏ tỏa ra như những tia mặt trời. Ngồi đây, có thể phóng tầm mắt để thấy con đường trước quán và dòng Bến Ngự đang lững lờ dưới kia. Bên kia sông cùng với những hàng cây, chút nắng còn sót lại vẫn loang lỗ trên đường.
....
Chiều đang xuống chầm chậm trên sông in hình những hàng cây bên đường, từng cánh bèo trôi nhẹ cho đến hút mắt, con nước dần sẫm màu đen thẫm. Dòng nước vẫn trôi.
Khi những chiếc đèn nho nhỏ trong phòng không đủ xua tan đi bóng chiều nhá nhem, tầm nhìn khép lại, mơ hồ trong một khoảng mờ mờ quanh cái bàn nhỏ và ly cà phê không đường, chát đậm, "cái tôi" và những ý tưởng được khai phóng khỏi cái không gian ồn ào, vọng động ngoài kia lại trở về với chính mình trong tiếng nhạc như tiếng ru êm.
..."Tôi tìm thấy tôi theo từng gót xa
Làm lời lá bay trên đường đi"...
("Cho đời chút ơn"-TCS)
Tiếng nhạc thì thầm, dịu êm lấp đầy khoảng không gian nhỏ bé của cái quán, từng ngụm cà phê và ly trà nóng, cô chủ thì lúc ngồi ở quầy, lúc lại mất dạng đâu đó trong nhà ...thời gian dần trôi.
....
Bất chợt, tôi nghe tiếng đàn guitar và giọng hát nho nhỏ của một ai đó vẳng ra từ một góc vườn...lúc đầu tôi cứ ngỡ là tiếng nhạc được phát ra từ máy cassette của quán, nhưng không phải vậy, lúc rõ lúc mờ. Nhìn xéo qua cánh cửa mở ra khu vườn, tôi thấy một cô bé thì phải, đang xỏa tóc bên cây guitar và chắc hẳn tiếng đàn hát là từ đây. Dáng mảnh mai, hiền dịu, nhỏ nhắn, một mình với bóng chiều.
Trong khu vườn rộng, tôi chẳng nghe được tiếng hát của cô bé, nhưng hình ảnh bờ tóc trên cây guitar thật dễ thương, thoáng chốc làm tôi rung động. Lúc đó tôi chẳng còn nghe tiếng nhạc trong quán nữa mà chỉ căng tai ra để nghe cô bé đàn hát những gì, nhưng không thể vì hơi xa và phần thì tiếng nhạc trong quán át hẳn tiếng đàn hát. Thôi thì thay vì nghe hát thì "nhìn hát" cũng được.
Cứ thế tôi ngắm nhìn hình ảnh cô bé bên cây đàn và ly cà phê cạn dần cùng với vài ba ấm trà. Bên cái quầy, vẫn là một khuôn mặt nghiêng nghiêng bên bờ tóc xỏa, thì ra người chơi guitar là một cô bé khác nữa.
Thoáng chốc, tôi bỗng quên đi con đường ngoài kia và thời gian như ngừng lại cho đến khi cô chủ quán bắt đầu quay ngược những chiếc ghế úp lên mặt bàn, thì ra đã đến lúc quán đóng cửa rồi.
Đường về se lạnh, sương rơi đẫm cả mặt đường, trời đã về khuya và đây có lẽ là cái quán đầu tiên ở Huế giữ chân tôi lâu như vậy.
.....
Tôi về giới thiệu quán này cho mấy ông bạn cùng lớp, thì nhận được nhiều nụ cười bí hiểm: "À, chừ ông mới biết quán này ha?" "Quán dễ thương lắm đó!"...trời ạ!...Quán cà phê mà dễ thương? Có lẽ vì cô chủ quán chăng?
Cũng tội thiệt, bởi vì không có tên nên quán "bị" đặt nhiều cái tên theo cảm nhận của từng người khi đã một lần đặt chân đến quán, nhâm nhi ly cà phê ngắm mưa rơi trên sông. Nào là quán "Không tên", quán "Bên sông", quán Ngự-Giao (vì quán nằm giữa 2 cây cầu Bến Ngự và Nam Giao), quán "ML" (là tên cô chủ), quán "Tôn Nữ" (là họ của cô chủ)...và nhiều cái tên "cổ quái" được đặt ra cho cái quán nhỏ này...
Mới biết chàng nào cũng "cắm rễ" ở cái quán này lâu rồi nhưng dấu biệt làm như đó là thứ "tài sản riêng" của mấy cụ, không cho ai biết vì sợ "xí phần" "cắm rễ" hay sao á?
Còn dấu luôn cả những sáng trưa đón đường cô chủ đi học, ...thế là tụi hắn lại qua mặt mình để được nhìn cô chủ cho đở nhớ. Cũng là cái tính tò mò, tôi gia nhập luôn vào đám "đón đường" kia vì muốn nhìn được cô bé với mái tóc trải dài trên cây đàn guitar, chỉ xuất hiện chiều tối bên hiên cái quán không tên.
Chầm chậm trên đường, mái tóc dài dưới chiếc nón nghiêng nghiêng đung đưa theo từng bước chân, dáng vẽ mảnh mai, dịu hiền, thỉnh thoảng ngước nhìn hai bên đường để tránh những chiếc xe vô tình ngang qua.
Nói là "đón đường" nghe có vẽ "hầm hố" quá, chứ thật ra chỉ là những chàng núp lén bên đường, rình mò xa xa chỉ để thấy được bóng dáng của một người, rồi lẽo đẽo theo sau cách cả một quãng đường, chỉ để được gặp, được nhìn một chút dù là nhìn ở phía sau.
Nên nếu muốn gặp được cô chủ thật gần và đàng hoàng nhìn ngắm, chỉ có một cách là vào quán.
Tôi cũng không phải là một ngoại lệ nên dần dà gia nhập vào đám "cắm rễ" ở cái quán này cho đến năm đệ nhất (lớp12 bây giờ), vì bận ôn luyện cho kỳ thi tú tài và đại học. Nhiều tên "cắm rễ" ở quán như một cách "trồng cây si"cô chủ. Nhưng chỉ để ngắm nhìn và vấn vương một bóng hình quá đẹp ở đây và không phải chỉ là cô chủ quán mà còn nhiều chị em của cô chủ nữa, thỉnh thoảng xuất hiện, làm cho cái quán nhiều khi trở thành một vườn hồng tươi thắm. Những người đến đây có khi như lạc vào ma trận của những bông hoa.
Tôi, thì không hẳn vậy, đến quán chẳng qua là yêu thích cái không gian tĩnh lặng, đẹp, nhạc hay và cố tìm lại hình ảnh bờ tóc trên cây guitar vào lúc chiều tà trong góc vườn. Cho đến một lúc, tôi mới thật sự nhìn thấy khuôn mặt trái xoan ánh hồng dưới ngọn đèn bàn với những đường cong mềm mại, mượt mà như một Juliet - của Shakespeare - hiện thân trong cô chủ nhỏ - chính là người chơi đàn trong đêm. Một bức tranh thiếu nữ tuyệt đẹp, mỏng manh lạ thường như sương khói bên trời.
....
Sau này, khi thời gian trôi đi, tôi mới nhận ra rằng, chất Huế của tôi thấm đậm thành những nét trầm mặc, sâu thẳm, chung thủy như con đường và dòng sông ở đây. Những bài nhạc tôi được nghe ở cái quán bên sông thành một dòng nhạc rất đẹp mà tôi hằng nhớ và mãi về sau đã thành những bản nhạc bất hủ không phai nhạt theo thời gian.
Hình bóng cô gái Huế được ghi nhận qua hình dáng mảnh mai, thanh tú, dịu dàng của cô chủ nhỏ xỏa tóc bên cây đàn trong bóng chiều trôi.
....
Nay thì quán Ngự - Giao đã không còn nữa, nhưng những lúc chiều dần xuống với tiếng guitar vẳng vọng một nơi nào đó, tôi lại thấy như mình đang trầm ngâm bên ly cà phê không đường trong quán bên sông của một ngày xưa đã xa.
Xin cảm ơn Huế với những dòng sông, con đường, những chiếc cầu nối hai bờ yêu thương.
Xin cảm ơn cái quán nhỏ và hình ảnh cô chủ trong khu vườn bên bờ Bến Ngự - Nam Giao.
LeBinh.
10-12-2022.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét