Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

Tản mạn về Huế của tôi.



         Tản mạn về Huế của tôi.
         Người Huế xa quê, xa Huế đều "nặng lòng với Huế", vì một thời mang trong lòng cái nôi của bản chất, cái tổ ấm mộng mơ của thời mới lớn, của cái tuổi "tập tò" học yêu, của những lúc trái tim rộn ràng vì một bông hồng không tên chưa hề chạm mặt, chạm tay....
        Thế đó, cho dù họ đi đến đâu cùng trời cuối đất, cái bản sắc thâm trầm sâu sắc, cái chất lặng im "yêu mà không dám tỏ" của họ, cái chất "mắm ruốc" của "dân trèo đèo" không bao giờ phai mờ trong họ và có lẽ cái bông hồng với chút gai nhọn mà họ đã lở chạm tay vào 1 lần, sẽ khó xa rời khỏi tâm trí của họ.
          Có một người cũng "nặng lòng" một cách khó hiểu khi mang trong lòng Huế của riêng mình. Đi đâu về đâu cũng "đau đáu" về một phương, hình như đã gởi gắm cả phần hồn về cho Huế, chỉ thấy nơi ấy là quê hương ruột thịt; là nơi êm đềm, đằm thắm; là nơi bắt đầu và cũng là nơi chấm hết của một cuộc đời; là nơi xứng đáng để mình "nặng lòng" mà không hề nuối tiếc. 
         Cho dù Huế bây giờ chắc đã khác xưa, có quá nhiều vết sẹo của thời gian, của chiến cuộc với biết bao thăng trầm dời đổi làm Huế phải thay da đổi thịt thậm chí thay đổi phần nào bản sắc của Huế xưa.
          Thế nhưng, trong lòng tôi lúc nào cũng nuôi dưỡng một Huế vẫn như xưa, dịu dàng, e ấp, kín đáo, thầm lặng bên dòng Hương giang.
         Vậy đó, thực tại thay đổi nhưng trong lòng vẫn không thay đổi. Cái "cố chấp cố hữu" của tôi là thấy cái thay đổi của Huế nhưng vẫn không thay đổi được cách nhìn về cái thay đổi đó, vẫn nghĩ Huế vẫn là Huế của ngày xưa, vẫn mang Huế trong lòng, đa đoan thầm lặng một bóng hình. Để rồi có lúc thấy nhức nhối về những thay đổi, những vết sẹo mới vẫn in hằn trên Huế.
         Có người tự hỏi phải chăng dòng sông sẽ khác với con suối khởi nguồn cho dù chung một dòng chảy ? Nước ngọt ở đầu suối nhưng sẽ mặn dần khi con sông  ra biển ? Cũng chỉ là nước thôi, tuy vậy theo dòng thời gian, nước sẽ mang thêm trong lòng vị mặn ngọt-chua chát của số phận.
         Tuy vậy, tất cả những thứ này đều là những rong rêu đeo bám tạm thời chứ không phải mình là nước mặn, nước chua.
         Hương giang vẫn là "dòng suối" như độ nào và Huế vẫn đôn hậu, hiền hòa của Huế xưa.

Lê Bính - 27-08-2016.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét