Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Về một người bạn

          Có nhiều lần bạn bè hỏi tôi sao lại thích chơi với người "mù" hay là "người không thấy đường"....đại loại là người khiếm thị không còn nhìn thấy gì hết. Có thể là bẩm sinh hoặc mắc phải một bệnh gì đó và mất hẳn thị lực.
          Tôi chỉ cười ....
          Họ có thế giới riêng của họ, thế giới chỉ có độc nhất một màu đen. Nhìn đâu cũng chỉ màu đen.....đen nhưng không tối.
          Nhưng cũng vì không thấy gì - nên họ dùng cái tâm, cái lòng của họ để nhìn đời, dùng 4 giác quan còn lại để cảm nhận đời, cảm nhận những gì xảy ra chung quanh họ.
          Họ đối xử với ai cũng bằng cái tâm, cái bụng chứ không phải đối xử với đời qua cái nhìn, cái nhận của con mắt. Họ không cần cái vẽ bề ngoài hào nhoáng, họ cũng chẳng cảm nhận cái đẹp bề ngoài.
          Cảm nhận bằng cái tâm, đối xử bằng cảm xúc.
          Anh bạn khiếm thị của tôi, có quá nhiều cái hay mà chính tôi cũng phải nể phục....
           Đàn guitar ...đủ bài ....bài gì cũng nằm trong cái đầu nhỏ nhoi của anh...có thể quên 1 chút ...nhưng nhắc thì nhớ liền....nhạc thì đủ loại, từ trữ tình lãng mạn đến nhạc sến, nhạc xưa, nhạc nay, thậm chí cả đờn cải lương cũng rất tốt......thích tập trung bạn bè ....nhậu chút chút và ca hát.
           Xài cell phone đàng hoàng nhưng không bao giờ lưu số của bạn trong phone (có đọc được đâu mà lưu !)....vì trong đầu của anh đã nhớ đến hơn 100 số phone của bạn bè ....cần hỏi số phone của ai là anh đọc ra vanh vách...
           Gặp mặt, anh chỉ cần cầm tay của là biết mình mập ra 1 chút hay ốm đi 1 chút, có chuyện gì lo buồn ư ? có lẽ đúng thế.
           Đường đi từ chổ nào đến chổ nào cũng biết....từ ngã ba đến nhà tôi bao nhiêu bước, dừng lại là đến nhà ....hay thiệt.
            Có lúc nào chúng ta để ý đến điều này không ?
            Bạn có thích chụp hình cho mình không ? Để nhìn mình một chút coi còn phong độ, có tròn hay méo, có mập hay ốm ...không ? có người cũng ngại chụp hình của mình lắm. Anh ta, dù không nhìn thấy, nhưng hễ ai nói tới chuyện chụp hình lưu niệm thì "khoái chí" lắm ...sửa soạn tóc tai, áo quần, cười tươi tắn để cho thiên hạ chụp và thiên hạ coi luôn. Vậy mà cũng thích chụp hình.
           Có lần tôi đã "chụp lén" anh ta, về nhà phóng to lên, lồng khung tặng anh, anh mân mê cầm khung hình tôi tặng và nhờ người treo lên một chổ trong nhà....lúc qua lại vẫn ngước mắt lên, nhìn vào khoảng đen trước mặt để hình dung ra hình của mình đang treo trên ấy.
           Một điều nữa....là đã hơn 55 năm cuộc đời, anh ta chỉ bệnh vài lần....hãn hữu mới uống vài viên thuốc....thường lúc bệnh anh chỉ cần thiền định, ngồi kiết già, yên tĩnh vài ba giờ buổi chiều hoặc tối...bệnh sẽ qua. Lần bệnh gần đây nhất anh đã ngồi thiền định suốt đêm...sáng hôm sau gặp lại anh đã "tỉnh queo" !
            Mình nghề y chỉ hăm hở muốn anh ta uống vài viên thuốc, thế mà hôm sau với anh ta tôi thành thất nghiệp.
            Hiện nay, anh vẫn đang mở lớp dạy guitar cho nhiều người trong đó có mấy em khiếm thị...thời gian còn lại anh chơi nhạc cho CLB, các tụ điểm, tại các chùa,....và rãnh thì tập trung bạn bè.
           Có lẽ tôi phải xin lổi anh vì viết bài này mà không hỏi ý kiến anh trước, tuy vậy tôi biết anh sẽ cười "hì hì" khi tôi đọc bài này cho anh nghe...và chắc tôi phải in một bản để anh cất vào tủ kỷ niệm của anh.
Mong anh khỏe.
Lê Bính - 15-08-2016.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét