Thứ Ba, 23 tháng 8, 2022

Mưa bụi.

 



Năm nào cũng vậy, vào dịp giữa tháng năm đầu tháng sáu là những cơn mưa của miền 2 mùa mưa-nắng thật ồn ã, dữ dội, chợt đến chợt đi, như trút hàng dãy thác nước từ trên cao xuống từng mái nhà, tán lá, cành cây, con đường … có lúc chợt ngừng, rồi lại bùng lên theo từng đợt chuyển mình khác nhau. 

        Những giọt mưa xiên ngang theo làn gió, những chiếc lá ướt sũng, cành cây oằn mình, thỉnh thoảng rũ đi những giọt nước trĩu nặng, những con chim chẳng buồn tắm những giọt mưa như thường ngày, trốn biệt một nơi nào đó.

        Đường xá là những mảng nước ngập ngụa, nhảy nhót với hạt mưa thành những bóng nước phồng lên rồi vỡ tan từng chiếc. Dòng nước ào ạt chen nhau thoát về một nơi nào đó.

        Những chiếc áo mưa đủ màu, dưới cơn mưa, như những cánh bướm vội vã băng qua đường phố nhạt nhòa.

        Tiếng mưa lúc nhanh, lúc chậm, lúc mạnh, lúc trầm buồn như bản hòa thanh vĩ đại của đất trời, lòng chập chùng về những thoáng xa xưa, về những cơn mưa của một thời … mà đã bao năm, qua nhiều nơi, có lẽ chẳng nơi nào có, trừ một nơi có hắn của ngày xưa - mưa bụi xứ Huế. 

        Khác với cơn mưa ở đây, mưa bụi thật khẽ khàng, không chút vọng động, nhẹ nhàng từ trên cao, lơ lững như chẳng muốn rớt vào đâu cả, lượn lờ trên những con đường, ve vãn những chiếc lá đong đưa, bầu trời mù mù như đám sương sa lạc chốn. 

        Phải chăng những hạt mưa này cũng thật nhỏ bé, mềm mại, tĩnh yên như hạt bụi, nên có tên như thế?

        Những ngày này, con đường lại dẫn hắn lang thang khắp chốn để thấy hạt mưa như những bóng nước tí xíu rớt nhẹ, yên ngủ trong lòng bàn tay, bám trên từng sợi nhỏ của chiếc áo len đan tay, chẳng làm ướt áo, đọng lại trên cả những sợi mi để rồi nhìn xuyên qua nó là cả phố phường lung linh, mong manh như bóng nước trên hè.

        Theo sau một mái tóc để thấy hạt mưa cùng em qua từng con phố, chẳng chịu rơi xuống, cũng chẳng chịu tan đi, như đầu kim nhỏ bé, trắng trong bám hờ trên từng ngọn tóc, lúc lắc nhịp nhàng theo từng bước chân…thì ra vẫn có người chẳng chịu khoác một chiếc áo mưa, như để mưa nô đùa trên tóc, … lại có một ai đó như hắn.

        Ly cà phê nóng trong tay, nhìn từng đám mưa bụi bị gió thổi tốc lên, uốn lượn trên phố như từng đám sương mù giăng giăng, người đi co ro trong ngọn gió lạnh phớt qua...nếu không có mặt đường dưới chân, có lẽ sẽ nghĩ rằng họ đang đi trong một đám mây mù….đám mây trần thế.

        Mưa như giăng thành cột khói uốn lượn, lững lơ như đang đùa cợt với dòng sông …Ừ.. ta cũng là nước nhưng không phải là nước, là mây nhưng chẳng là mây, là sương cũng chẳng phải là sương….chỉ là những hạt mưa bụi của mùa.

        Vậy đó, cứ những ngày mưa bụi rớt trên hè phố, hắn lại đi, như một thôi thúc không thể ngồi yên, dù cho ở nhà là những phút giây tĩnh lặng cùng với vài bài nhạc và một ly cà phê tự pha…Tất cả đều vô vị không bằng những lúc lang thang trên đường hay ngồi xuống một quán cóc nào đó, một mình với ly cà phê đen nóng, đắng chát chẳng cần chút đường…Nghe chút nhạc, ngắm chút mưa, để mà co ro trong cái  se lạnh run người.

        ….

        Một lúc nào đó của ngày xưa, tình cờ hắn đọc được bài thơ của một anh bạn, bài thơ dài mấy đoạn, như ước hẹn với một ai đó…lúc đó hắn thật sự ngạc nhiên khi thấy một thầy thuốc làm thơ tình! Bài thơ quá hay, chỉ tiếc rằng cho đến bây giờ hắn chỉ nhớ lại vài câu khi nghĩ về những cơn mưa bụi ngày xưa: 

…“Anh đã hứa em yên lòng hởi nhỏ

Ta sẽ về đến chốn của riêng nhau

Nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều

Nơi mưa bụi xuống hồn nhau lấm tấm”…

(BS Lô - Viện Pasteur Nha trang của những năm 1980).

         Nhỏ của anh ngày xưa có được đắm mình trong những hạt “mưa bụi rớt xuống hồn nhau lấm tấm”?

            Đã qua rồi những cơn mưa…


Hình: FB Nga Dang Thi.

LeBinh

01-06-2022.



0 nhận xét:

Đăng nhận xét