Cách đây 2 năm trong một phiên chợ Tết, tình cờ tôi gặp một khoảnh khắc, một con người mà suốt thời gian qua, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp chính tôi trông mong một lần gặp lại.
Có câu nói “giai nhân nan tái đắc” - người đẹp thường khó gặp lại - mà nếu có gặp lại lần sau, lần nữa ắt hẳn có một cơ duyên nào đó với “người đẹp” này!....ít ra cũng là cái duyên được gặp.
Người này thì không đẹp, thật sự là vậy….nhưng vẫn “nan tái đắc”!
….
Trong một cung đường được chắn lại sắp xếp cho nhiều gian hàng với các loại thực phẩm, hoa quả, vật dụng… cho một phiên chợ Tết, trong cái tất bật của mọi người qua lại, chọn lựa vội vàng nhiều thứ cho những ngày Tết sắp đến, tôi chật vật chọn cho mình một chổ đứng để ngắm nhìn mọi thứ đang chuyển động trước mặt mình chẳng theo một trật tự nào cả.
Tiếng người mua bán, tiếng còi xe qua lại, tiếng động trong các quầy hàng… đâu đó tiếng sủa ăng ẳng của vài con chó đang giành nhau chút thức ăn.
Tôi đắm chìm với những khung hình chạy vội vã trước mắt cùng với dòng âm thanh đủ loại trong cái bình thản an nhiên của một người đang ngắm nhìn mấy chú chim nhảy nhót trên cây.
Đúng vào lúc đó, tôi chợt thấy một hình ảnh mà sau này vẫn lay động khi tôi có dịp nhớ lại.
Một anh chàng, đầu bù tóc rối - đúng nghĩa là như vậy – đang chậm rãi từng bước chân trong đôi dép sờn cũ, mòn vẹt; dắt theo một con chó được cột vào một dây dẫn, một con khỉ đang cố bám vào lưng con chó vì sợ rớt xuống đường, mắt lấm la lấm lét nhìn ra dòng người chung quanh.
Có điều gì đó tương phản giữa những hình ảnh này…
Một bên là cái chuyển động rộn ràng, đông đúc, ồn ào của phiên chợ…một bên là cái chậm rãi, im ắng, nhẹ nhàng của bộ ba người-chó-khỉ.
Một bên là những người còn có khả năng để mua sắm chút gì đó…một bên là cái thiếu thốn cùng cực chỉ chực chờ để “đi xin”…
Nhưng lạ một điều là anh chàng này không xin ai và hình như cũng chẳng muốn xin cái gì…chỉ là đi qua …đi qua…chậm rãi từng bước…từng bước.
Một bên là cái nhập thế tột cùng …con người phải hòa lẫn vào cái hiện tại đang diễn ra và sống hết mình cho nó…một bên là cái lơ đãng, mơ hồ như một người mộng du giữa những người đang tỉnh thức bên cạnh anh ta.
Vội vàng lấy cái điện thoại, tôi bấm nhanh vài tấm hình anh chàng này … rất ngại vì có lẽ anh ta cũng chẳng muốn ghi lại cái hình ảnh thảm hại của chính mình… nên tôi chỉ lấy khung hình từ phía sau...và chỉ vài tấm.
Loay hoay coi lại mấy hình đã chụp…lúc quay lại thì chẳng thấy bóng dáng anh chàng này cùng với con chó và con khỉ đâu cả….
Rảo bước vội qua vài dãy hàng quán, tôi cố tìm anh chàng này trong dòng người đông đúc, nhưng quái lạ tôi chẳng nhìn thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
Thì ra trong cái chậm rãi, từ tốn đó vẫn có điều thật chóng vánh…mọi thứ diễn ra thật nhanh, từ những suy nghĩ trong đầu tôi đến lúc tôi chẳng còn thấy anh chàng này nữa…và rồi mọi thứ vẫn xảy ra như không có điều gì quan trọng cả….bình thường thôi.
….
Đã 2 năm trôi qua, thỉnh thoảng tôi nhớ lại những hình ảnh, những tương phản như 2 thái cực của một khung cảnh, của một thời khắc đồng thời xảy ra trong một phiên chợ Tết và rất muốn một lần gặp lại anh chàng này để xem thử - qua một thời gian - anh ta có gì thay đổi hay không ? hoặc giả cái tương phản này còn tồn tại trong nhận thức của tôi hay không ?
Anh chàng này đã không còn nữa ? …Con khỉ có còn đeo bám trên lưng con chó hay không ? Bọn chúng đi về đâu ?
Hay là cái tương phản, bất đối xứng đã triệt tiêu, không còn nữa ?
LeBinh
03-02-2022.
Hình chụp: Chợ Tết năm 2020.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét