Cái quê của tôi.
Trong những dịp Lễ, Tết hay những đợt nghĩ dài ngày, từng dòng người tỏa ra thành những dòng chảy đổ về mọi nơi trên các nẻo đường, tạo ra những cảnh náo nhiệt ở các bến xe, tắc đường trên các ngõ ra, vào thành phố hay đủ mọi cách mà một người phải chen nhau để về một nơi nào đó.
Những dòng chảy này sẽ đi về đâu trong những ngày này ?
Nếu liệt kê cho hết những nơi chốn mà những dòng người này sẽ đi chắc có lẽ là điều không tưởng vì có quá nhiều nơi để họ đi và đến. Tuy vậy tựu trung chỉ có mấy nơi cho những dòng chảy này sẽ đổ về : một là họ sẽ về quê thăm gia đình hay đi đến nơi mà những người thân yêu như cha mẹ, anh em, bạn bè, thân hữu của họ đang còn tồn tại; hai là tìm đến một địa điểm du lịch, giải trí hoặc một thắng cảnh nào đó khả dĩ giúp họ thư giãn, nghĩ ngơi, thay đổi cái khung cảnh, cái không khí thường ngày vốn đã quá quen thuộc và nhiều khi làm họ mệt mỏi, căng thẳng.
Cứ thế mỗi khi có dịp, dòng người này lại tỏa ra như dòng sông với nhiều nhánh nhỏ đi về các nơi khác nhau trên mọi miền đất nước.
Tôi cũng là một phần của dòng chảy này trong những dịp như thế, mặc dù bây giờ ngày nào cũng là ngày nghĩ, nhưng đến những lúc như thế này tôi cũng rộn ràng chuẩn bị để lên đường như mọi người và nếu có ai đó hỏi tôi đi đâu, tôi sẽ mau mắn trả lời : "Về Mạ...", có lúc lại là "Về Nội...." hay lơ lững hơn thì "Về quê...". Có điều là quê ở đâu thì chỉ mình tôi biết.
Thật ra với một người xa quê hay cái quê của tôi là một nơi nào đó giờ đã quá xa xôi mà ít có dịp tôi trở về thăm lại, nhớ chăng chỉ là những hình ảnh còn đọng sót lại trong tâm trí, tôi như một người đã không còn cái quê nào để mà đi, về nữa. Cho dù một nơi nào đó đã giữ chân tôi gần nửa đời người thì nơi đó cũng chỉ là chốn dung thân trong một đoạn đời chứ chưa hẳn là cái quê mà tôi hằng ấp ủ.
Cái nơi mà bây giờ, tôi vẫn đi, về chính là cái nơi mà Mạ tôi còn đang ở đó, với mỗi lúc về đây khi Mạ bệnh cần chăm sóc hoặc trong những lúc tôi quá mệt mỏi vì phải bon chen, lặn hụp trong cái mê mộng của công việc, của những lúc phải bắt chụp lấy thời gian cho một mơ tưởng nào đó,...
Về đây, tôi tìm lại được cái cảm giác yên bình của ngày tôi còn là một đứa trẻ, sống vô tư lự, không hề suy nghĩ nhiều với những gì đang xảy ra, được ăn những món của ngày xưa do Mạ nấu nướng, nêm nếm; được ngủ một đêm tới sáng không trăn trở, mộng mị.
Ở đây, có lúc tôi hóa thân thành một người khác đang có cái nhìn phán xét về chính tôi trong những ngày tháng chạy tới, chạy lui, tất tả từng ngày với cuộc sống ngoài kia, được nhìn lại tôi như thế nào trong cái xô bồ của cuộc sống. Cũng chính ở đây, khi tách tôi ra khỏi cái tôi phụ thuộc vào những nhu cầu của đời sống, tôi nhìn thấy tôi rõ hơn và cũng là nơi tôi nghĩ ngơi, né tránh những cơn bão của năm tháng.
Thế đó, cái quê của tôi giờ đây chính là nơi Mạ đang sống, mặc dù cái quê này cách xa cái quê thật sự của tôi đến hàng ngàn cây số.
Thật may mắn khi còn Mạ trong cuộc đời mấy chị em tôi, để tôi còn một cái quê để đi, về. Mặc dù đã lớn tuổi và luôn bị những đợt bệnh hành hạ khi trái gió trở trời, nhưng vẫn còn người đi đứng, nói cười với tôi khi tôi về đây. Tôi vẫn cảm thấy may mắn hơn những bạn của tôi, chỉ ngậm ngùi với bông hồng trắng trong dịp Vu lan và chỉ nhớ về Mẹ đã không còn nữa như một kỷ niệm xót xa.
Nên tự trong lòng, tôi luôn cầu mong Mạ được mạnh khỏe, sống lâu cùng con cháu để lúc nào tôi đi cũng có thể nói được câu "Về Mạ...", "Về quê...".
Nếu một mai không còn Mạ trên cõi đời này nữa, lúc đó thật sự tôi không còn cái quê nào để mà đi, về nữa và câu trả lời của tôi trong những lần đi, về của tôi nếu có người nào đó hỏi... sẽ là : "Lang thang".
LeBinh
30-04-2017.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét