Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

MÙA TRĂNG THÁNG TÁM.

 


Khi từng chiếc lá dần vàng đi, ngọn gió trở chiều nhè nhẹ mang theo chút se lạnh của một mùa mới...và những con mưa.

        Khi mà hai bên con phố, trong những tiệm buôn đã treo lên những chiếc lồng đèn nho nhỏ, đủ loại, đủ sắc màu,...nào là lồng đèn con bướm, con cá, lồng đèn ngôi sao, con thỏ,...và những chiếc bánh in, bánh dẻo, vuông tròn đủ loại sắp đầy trên các kệ...

        Mùa thu và Tết Trung thu lại về...

        Nhớ mùa Trung thu xưa.

        Năm nào cũng vậy, trước ngày rằm tháng tám, đi làm về Ba tôi không quên đem về vài hộp bánh Trung thu và trên chiếc chiếu trải trước sân, sau bữa cơm chiều, Ba tôi nhâm nhi ly trà nóng, cả nhà quây quần lại, cùng chia nhau chiếc bánh, ngắm trăng từ từ ló dạng trên những ngọn tre xa xa, bên kia bờ đám ruộng vừa gặt xong.

        Gần đến ngày rằm, trăng càng tròn hơn, sáng hơn cho đến khi hòa lẫn với tiếng trống lân bập bùng qua từng con đường làng, làm nao nức thêm sự chờ đợi một lễ hội giữa mùa thu.

        Ánh sáng theo từng bước trăng lên, trải dài ra như dần thắp sáng từng mảnh ruộng, từng bóng cây bên con đường làng, soi rõ lạch nước đang chảy nhè nhẹ với hai bờ lau đung đưa. Ánh trăng tỏa dần ra cho đến khi lên cao, nhỏ lại nhưng sáng hơn, một sắc xanh dịu dàng, lung linh, huyền ảo. 

        Tuyệt đẹp...nên thật đúng khi nói rằng ánh trăng là nguồn cảm xúc bất tận cho nhiều nhà văn, nhà thơ và nếu so sánh ngọn đèn dầu tù mù của cây đèn tạ thuở ấy là một thần dân, thì ánh trăng có lẽ là một hoàng hậu trong những đêm đen.

        Trung thu...cùng với ánh trăng, chiếc bánh bên tách trà cùng với gia đình...và những câu chuyện cổ tích của ngày xưa.

        Còn tôi, vẫn không thể hiểu nổi tại sao lúc ấy, tôi lại "mê" tiếng trống bập bùng của đoàn lân đến như thế. Hễ đêm nào nghe tiếng trống ở đâu đó trong làng, tôi lại cắm đầu chạy về hướng đó, băng qua mấy con đường tối thui, chỉ lập lòe vài con đom đóm, lao vào những đám gai dại chỉ để đi theo và ngắm nhìn những động tác uốn lượn, qua lại, lên xuống...kèm theo từng hồi trống nhịp nhàng theo điệu múa của lân...và vui cùng Ông Địa lúc nào cũng ve vẫy cái quạt mo trêu chọc con lân. Bên cạnh tôi cũng có vài đứa đang mê mẫn chen lấn để xem...vậy đâu phải chỉ có mình tôi "mê" lân. Cứ thế, hết một đợt múa, đoàn lân đến chỗ khác, tôi lại lẽo đẽo đi theo.

        Mùa Trung thu nào cũng vậy, hàng đêm, nếu có dịp tôi lại đi theo đoàn lân cho đến tối mịt mới về.

        Tiếng trống lân bập bùng vẫn thôi thúc tôi từng đêm trong mùa này cho đến khi nhà tôi chuyển ra thành phố. 

        Trung thu, tiếng trống lân vắng dần, không còn nhìn ngắm trăng lên từ những ngọn tre đầu làng, mà phải thật khuya, xuyên qua mấy lớp nhà cao tầng mới thấy được bóng trăng. Món bánh trung thu không còn ngon nữa vì thiếu ánh trăng. Ánh đèn đường đã át đi ánh sáng của chiếc lồng đèn nho nhỏ, mà đúng ra sẽ sáng hơn khi được rước đi trong đêm chỉ có ánh trăng. Trẻ em thành phố chỉ được ra ngoài khi có cha mẹ đi kèm, không như ngày xưa, được "trốn" đi rước đèn cùng với đám bạn hàng xóm.

        Trung thu là một tập hợp những nao nức dành cho sự xum họp vui vầy của gia đình, của bạn bè cùng trang lứa, được dành cho ánh trăng tròn, lồng đèn, chiếc bánh trung thu đủ loại và tiếng trống bập bùng của những con lân. Nếu thiếu một trong những điều trên, có lẽ hương vị của Trung thu xưa cho đến bây giờ phần nào đã phai nhạt đi.

...

         Lớn lên, tôi không còn chạy theo tiếng trống lân bập bùng như ngày xưa, nhưng vẫn còn đó cái nao nức khi tiếng trống lân vang lên đâu đó trong mùa Trung thu và trong cái hồn nhiên của thời "trẻ trâu", tôi vẫn muốn chuyển những nao nức đó cùng với những món quà cho trẻ em của hôm nay, nhất là những em vùng sâu xa như tôi của một thời. 

        Vì đó là những kỷ niệm thật khó quên trong mùa Trung thu.

        Hình: Trung thu năm 2023 tại Tịnh thất Ngọc Phước - Hàm đức - HTB.

LeBinh.

30-09-2023.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét