Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

TIẾNG XƯA.

         Trong một chuỗi những khoảnh khắc tình cờ nối tiếp nhau, trong một stt FB, tôi có ghi lại bài hát “Về đây nghe em” của Ns Trần Quang Lộc phổ thơ A. Khuê … tình cờ hơn là trong ngày lại nhận được bản ghi âm bài hát này của một cô bạn cũ  - là nữ sinh Đồng Khánh ngày nào - gởi tặng.

        Một ca khúc, một người hát, một người nghe…thì thật ra chẳng có chuyện gì để nói nhiều hay đơn thuần chỉ là lời cảm ơn khi được nhận một món quà, ở đây là một bài hát.

        Nhưng bên trong, là câu chuyện dài của người nghe, như lật lại từng trang cuốn sách kỷ niệm với nhiều cảm xúc của thời mới lớn. Quả thật rất không "phải phép" khi không gởi những lời trân quý về món quà và một người như thế.

        Có những khoảnh khắc...một người ngồi hát bên hiên cái quán nhỏ bên sông .... giữa cái chập choạng của chiều lên... có chăng chỉ là bóng dáng của một người xỏa tóc bên cây đàn, đưa chiều về bên sông...chẳng thể nào nghe được tiếng hát...bỗng dưng yêu cảnh chiều buông, yêu cây đàn bên cô bé và yêu luôn cái quán nhỏ bên sông.

        Dòng nhạc trong quán cứ nhẹ nhàng bay bổng trong cái mờ mờ, ảo diệu, … thời gian có đang trôi hay dừng lại chỉ là bóng hình thấp thoáng của cô bé đang thả hồn vào những cung buông bên cây guitare.

        Vài ba ngày lại thấy hắn trầm tư ở một góc quán không tên như mặc niệm cho ngày, cho tháng, cho năm bên ly cafe không đường cạn dần theo con nước chảy xuôi mang từng cánh bèo về cuối sông...

        Đang chờ điều gì ở đây?...chờ điều chưa đến và chờ cả điều không bao giờ đến, chỉ để ngắm nhìn một người hát mà chẳng nghe tiếng hát, chỉ là những chập chờn, ẩn hiện giữa những giọt nắng rơi rớt trong chiều.

...

        Giờ đây, cái quán nhỏ bên sông đã không còn, cái góc nhỏ với cô bé bên cây đàn cũng không còn...Khi mà tất cả đã không còn, thì quá khứ lại thoáng ẩn hiện với những ca khúc quen thuộc, ngọt ngào của một Tôn-Nữ-Ngày-Xưa...như lời ru từ thuở nào đã quá xa.

        Ngày xưa, là một cô bé bên cây đàn, ao ước được nghe, dù là vọng ảo với đầy đủ thanh âm của một ca khúc...nhưng chỉ là nhìn ngắm, không thể nào nghe được tiếng hát...

        Giờ đây, đã được nghe người hát, nhưng bóng hình của chiều xưa đã lạc trôi trong miền quá khứ. Chỉ là nhắm mắt lại để tiếng hát của hôm nay hòa lẫn vào bóng hình của quá khứ...

        Ước gì bẻ cong được quá khứ, ghép nối cho nó trùng khớp vào hiện tại trong một thời điểm nào đó để được nghe tiếng hát, được ngắm nhìn, được hòa mình vào khung cảnh đó của gần 50 năm trước...

        Không thể nào...!


        Mọi chuyện có vẽ không hoàn hảo cho một ai cả ...được cái này thì sẽ mất đi cái khác thôi.... 

        Anh đã nghe bài hát của ML.. và phải nghe đến vài ba lần.

        Cũng là bài hát đó nhưng bài của ML ghi lại có phần hòa âm, phối khí khác hẳn, hay hơn những bản khác và dĩ nhiên giọng ca của ML vẫn đặc biệt vì có âm hưởng của “chỉ một” ML mà thôi.

        Có lẽ mỗi người sẽ có một mức cảm thụ khác nhau khi nghe một ca khúc nào đó, riêng tôi, trong một ca khúc quen thuộc đều có dấu ấn của thời gian, khung cảnh của kỷ niệm và ngay cả người thể hiện nó - bây giờ và ngày xưa.

        Thật cảm ơn món quà đặc biệt và giọng ca của Tôn-Nữ-Ngày-Xưa, vì đã làm quá khứ sống lại trong hôm nay.

        

08-11-2023.

LeBinh.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét